Cô ấy nhìn em cười trong tấm hình mình chụp chung,
Rồi hỏi anh về người con gái bị phai mờ vì thời gian phủ bụi.
Anh bỗng nhớ về một thời đã qua, dại khờ và nông nổi,
Cô ấy hỏi chúng mình đã từng là gì của nhau.
Anh trả lời: “Đã từng là gì đó rất đậm sâu…
Nhưng chẳng đi đến đâu, vì cả hai không thuộc cùng thế giới!”
Cô ấy nheo mắt nhìn nỗi buồn anh giấu vội,
Vụng về đến đáng thương…
Cô ấy cất tấm hình của chúng ta vào góc cũ dưới ga giường,
Và không bao giờ hỏi về em thêm một lần nào nữa.
Anh cũng giữ riêng cho mình một lời bào chữa,
Cho tất cả những êm đềm cố giấu nhưng chưa thể nào quên…
"Đơn giản là trái tim vẫn lạc nhịp trước những thói quen!"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét