[Nguyễn Trường Phong]
Đừng tin vào lời ai đó nói cuộc đời toàn những chuyện vui
Mưa gió sẽ có lúc trở về theo giấc mơ phủ kín gương mặt người
Bằng cả cơn sấm lòng từ vực sâu muốn ngoi lên gào thét
Bằng trả giá khi đặt cược trái tim vào nơi chỉ chứa đựng hơi thở dài mỏi mệt
Đừng tin ai hết. Thế thôi.
Chúng ta ư? Chỉ là một cơn gió thoảng mà cuộc đời thì như bầu trời rộng lớn - vô định trôi
Yêu thương có thật cũng chỉ là quấn nhau lại trong khoảnh khắc ngày bão tố
Rồi vì một duyên nợ
Mà lại tan đi để bắt đầu cùng ai khác gắn bó số kiếp dài
Người sẽ bắt đầu mở cửa một căn nhà nhỏ đón nắng mai
Có một loài hoa nở vàng cả khu vườn rộng
Ta sẽ trở về mỗi buổi chiều để lánh xa ồn ào của cuộc sống
Cũng ở trong căn nhà, nhưng có một người khác đang đợi bữa cơm yên!
Người - đừng tin khi ai đó nói: cuộc đời chỉ toàn là muộn phiền.
Mà hãy đi và đến với những vùng đất lạ
Người - hãy về lại trong khu vườn mình vào mỗi mùa thay lá
Mỉm cười - nhìn bọn trẻ lớn lên!
Ta sẽ tin rằng cuộc đời là tuần tự của câu chuyện nhớ quên
Nỗi đau có thật thì cũng nhắc mình chịu đựng nấy
Thời thanh xuân theo những hành trình sẽ ra đi như vậy
Cũng sẽ bắt đầu để yêu ai đó thật bình yên!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét