Bất hạnh của một cô gái chính là yêu nhầm người, thương sai chỗ và tất cả hóa đau thương... Có cô gái mạnh mẽ nào đủ dũng cảm nói ra hết tình cảm dành cho một người rồi đến khi bị từ chối, cô ấy chẳng biết mình nên làm gì để quên. Liệu rằng có ai đó, giúp cô ấy quên đi không?..
Có lẽ yêu đơn phương là điều ngốc nghếch nhất trong đời của một cô gái, vì con gái luôn là người dễ đau khổ và tổn thương nhất trong mọi cuộc tình. Nhưng phải làm thế nào khi trái tim em không nghe lời lý trí. Đã bao nhiêu lần em thầm khóc trong đêm và tất cả những gì em nhận được chỉ là sự im lặng của màn đêm.
Người ta nói em mạnh mẽ lắm, nhưng đâu có ai biết đôi khi em cũng yếu lòng. Em chủ động trong tình cảm của mình, yêu ghét với em quá rõ ràng, hình như chính điều đó khiến cho em chẳng có được trái tim anh. Em đâu biết, đàn ông họ luôn muốn thể hiện sự nam tính của mình. Họ chẳng thích một cô gái tỏ ra mạnh mẽ thái quá và quá chủ động như em, anh cũng không phải ngoai lệ..
Rồi một ngày em bỗng khóc nức nở, em nhận ra mình đã đánh mất chính mình. Soi trong tấm gương, em thấy một cô gái héo tàn hơn độ tuổi của em, thấy cô ấy trông thật mệt mỏi và đáng thương, rồi bỗng e tự hỏi: Em của những ngay trước khi gặp anh đâu rôi? Em đâu có là gì của anh nhỉ, em thậm chí còn chẳng có tên trong danh bạ anh, em thậm chí còn chỉ được xem như một người học chung trường đại học với anh, em thậm chí đôi lần còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh...
Có ai đó tin vào tiếng sét ái tình không? Nghe thật sến sẩm nhưng em đã trúng phải cái nguồn điện ấy kể từ lần đầu tiên gặp anh, và em luôn luôn chỉ đứng nhìn anh từ rất xa, chỉ luôn dõi theo như một khán giả chung thành. Để rồi bằng tất cả sự mạnh mẽ vốn có, bằng chút e lệ trái ti con gái, em thật tâm nói với anh những cảm xúc của mình. Nhưng sau tất cả, những gì em nhận được là sự thờ ơ của anh, em nhận được những lời nói bông đùa, em nhận được sự quan tâm anh dành cho người khác.. Thử hỏi có đáng không em? Sẽ chẳng là gì nếu em đem tình cảm của mình ra phung phí cho anh đến thế. Sẽ thật nực cười khi em đem trái tim của mình ra xếp hàng chờ anh lâu thêm nữa..
Bao nhiêu lần em hứa với bản thân mình là sẽ phải quên anh. Nhưng bấy nhiêu lần em thất bại để rồi đêm đến lại nhớ anh. Và bỗng em chợt nghĩ, ước gì có ai đó giúp em quên anh. Em nhìn lại mình, có phải em không có ai giúp, ý em là không có chàng trai nào chịu giúp em? Không, em cũng có người theo đuổi chứ, nói là không có ai thì thật là dối lòng. Em cũng có những người quan tâm em chứ, nhưng sao em chẳng cảm nhận được chút gì của niềm vui hay hạnh phúc, hay bởi lẽ tình cảm của họ chưa đủ đong đầy để hết lòng với em.
Em thầm ước có ai đó yêu em như em yêu anh vậy. Em thầm mong có người nào đó đến với em chân thành như thế. Em sẽ không để họ phải buồn khổ như em đã từng...
Tạ Bích Hảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét