Hôm nay, có người hỏi em về anh. Hỏi em với anh như thế là kết thúc à? Em chỉ biết gật đầu. Bởi vì thật tâm em cũng chẳng có câu trả lời nào chính xác. Anh biết không? Đau lòng nhất không phải hết yêu rồi chia tay, mà đó chính là khi cả hai chúng ta đều im lăng. Anh không nói. Em im lặng. Để rồi chúng ta không ai tồn tại trong cuộc đời ai nữa.
Có nhiều người – trong đó có bạn bè anh vẫn hay hỏi em liệu rằng giữa chúng ta có khả năng nào nữa hay không? Thật ra giữa em và anh chẳng có nhiều kỷ niệm đến mức để em níu giữ. Cũng chẳng có một chút giao tình nào còn sót lại. Họa chăng, là vì chúng ta đều im lặng nên em vẫn còn vương vấn.

Người ta vẫn hay nói rằng nếu như một mối quan hệ không thể tiếp tục thêm nữa thì tốt nhất vẫn là nên giải thoát cho nhau. Nhưng em cũng tin rằng mỗi người xuất hiện trong cuộc đời em họ luôn có một xứ mệnh nào đó. Chỉ cần họ hoàn thành họ có quyền ra đi. Cũng giống như anh xuất hiện để cho em biết rằng: " Trong tình yêu đừng bao giờ cho rằng mình có một vị trí nào đó trong tim người khác. Yêu một người đã trưởng thành bạn phải xếp sau hàng loạt mối bận tâm khác như gia đình, công việc, bạn bè và ty tỉ thứ khác nữa. Anh xuất hiện như một cơn gió đủ để em bớt ảo tưởng trong tình yêu".
Vậy đấy.
Cho đến bây giờ khi em đã hồi tâm trở lại, không còn buồn về anh, về những gì đã qua. Em mới có viết ra những dòng như thế này
Anh bảo: "Em nên học cách trưởng thành!". Thật ra, bản thân em cũng không biết như thế nào được gọi là trưởng thành. Có phải khi một ngày nào đó bẵng nhiên em không còn status nào trên Facebook, Instagram, hoặc là chẳng còn nhắc về idol nữa. Thì đó mới chính là lúc em đãtrưởng thành. Em tin, trưởng thành không chỉ có thế.

Anh nói:" Em là đứa con gái ích kỷ, cho rằng bản thân là nhất, không suy nghĩ cho người khác". Nhưng chắc anh đâu biết rằng đứa con gái ích kỷ mà anh nói thật ra khi yêu anh đã phải chịu bao nhiêu thương tổn cùng cô độc. Đứa con gái cho rằng bản thân là nhất cũng đã hạ mình hết lần này đến lần khác để níu kéo anh ở lại và rồi anh buông một câu:" Quên anh mới là hạnh phúc". Đứa con gái mà anh nói là không biết suy nghĩ cho người khác đã vứt bỏ cả lòng tự tôn trước nay còn chưa hề xuất hiện ngay cả trong ý nghĩa để nghĩ và hiểu cho anh mà quên mất chính bản thân mình cũng cần được yêu thương.
Con người ta ai cũng ích kỷ, chỉ muốn nhận từ người khác, không hề muốn cho đi. Ai cũng phải bắt người khác hiểu trong khi bản thân mình lại trầm mặc. Anh cũng thế, và em cũng vậy. Chúng ta đều cho rằng mình xứng đáng được nhận nhiều hơn thế. Chẳng có ai đành bỏ cái tôi của mình xuống để nghĩ cho đối phương.
Vậy nên...
Giữa chúng ta....
Sau đó...
.....
....
Chẳng còn sau đó nữa...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét