Một buổi chiều mưa,
Nằm
ở nhà mà chị lo lắng vô cùng. Anh đã ngồi bên chị cả ngày mà dường như
không để ý hồn chị đang lơ lửng ở tận phương trơì nào. Chị cũng chẳng
biết nên vui hay buồn vì chuyện này nữa… Chị tự trách mình sao không cẩn
thận mà lo sức khỏe để rồi giờ bị ốm. Thế là lỡ hẹn với người ta rồi.
……
Chị gặp người ta vào một buổi chiều mưa khi đang lang thang trên mạng. Bỗng nhiên có một cái nick lạ mặt vào nick chị làm quen:
- Chào chị
- ???
- Xin lỗi vì đã đường đột, tôi tình cờ gặp nick của chị trên mạng, trong lần chị comment vào 1 câu chuyện..
Chị
giật mình nhớ lại ngày hôm ấy, cũng là một buổi chiều mưa buồn như thế
này. Chị cũng lang thang trên mạng như thế này và vô tình đọc một câu
chuyện về hạnh phúc. Chị thấy xúc động vô cùng, và đã comment “…, đã lập
gia đình với yêu mình hơn mình yêu người ta, đã có baby năm nay vào học
tiểu học , nhìn bề ngoài ai cũng bảo mình hạnh phúc có chồng thương yêu
hai con ngoan , kinh tế đầy đủ thế mà tôi vẫn thường hỏi Hạnh phúc là
gì mà mình không cảm nhận được suốt ngày suy tư đi tìm những thứ mà mình
không có ở nơi xa lắc lơ .. Thật là buồn cười nhỉ hay là nhiều lúc mình
nghĩ đó là thứ tình yêu ... hay là một thứ nào khác. Như vậy đó có phải
là hạnh phúc mà mình đang có không?...”
Đang miên man nghĩ lại những gì mình đã lỡ viết, chị bỗng thấy cái nick lạ lùng kia tiếp tục:
-
Chị còn đó không? Đừng vội bỏ đi chị ơi. Thật ra tôi thấy hoàn cảnh của
chị có gì đó giống tôi nên tôi muốn làm quen. Chỉ đơn giản như thế
thôi.
- Vâng tôi hiểu!
Và
câu chuyện của hai người bắt đầu từ buổi chiều mưa như thế. Thời gian
và những vòng quay của trái đất trôi qua đem theo những câu chuyện của
hai người. Thảng hoặc, chị ngạc nhiên khi thấy người ta rất hiểu chị.
Người ta biết cả những sở thích nhỏ nhặt của chị, cả loài hoa dại trên
những đồng cỏ mà chị đều muốn ngắm nhìn trong những độ xuân về. Hay đôi
khi chỉ là một bài hát mà chị thích nghe, một món ăn mà chị thích hay
một quán cóc ven hồ mà chị thường lui tới. Chị bảo người ta điều này,
người ta bảo với chị là người ta chỉ dựa vào những niềm vui của vợ người
ta mà đoán ra thôi, chứ chẳng có tài bói toán gì cả. Chị chợt buồn tự
hỏi sao chông chị - anh không thể hiểu chị như một phần của người ta.
Những lúc như thế chị thường tắt nick, cắt ngang câu chuyện và lại lang
thang trong quán quen. Người ta cũng không vì sự vô ý này của chị mà khó
chịu, chị cảm thấy vui vì sao lại có người dễ tính đến như vậy.
Chị
cảm thấy thích nói chuyện với người ta nhiều hơn. Chị tâm sự với người
ta về cuộc sống của chị,về người chồng chị. Có lẽ anh yêu chị, chị đoán
thế, nhưng chị không biết mình có yêu anh không, chị nghĩ anh không hiểu
con người chị. Cuộc sống gia đình lặng lẽ trôi theo ngày tháng với
những nỗi trăn trở nghĩ suy về hạnh phúc của chị. Nhiều lúc chị chỉ mong
anh có thể tặng chị một món quà vào ngày sinh nhật hay đưa chị đi chơi
một ngày cuối tuần. Chị tâm sự với người ta như vậy. Người ta chỉ cười
và cảm ơn chị đã cho người ta một lời khuyên. Chị không hiểu lắm, nhưng
rồi lại quên đi câu chuyện này, thật nhanh như một cơn gió thoảng.
Người
ta ta cũng nói là thích trò chuyện với chị. Người ta cũng có một gia
đình bình yên như chị. Nhưng dường như người ta không nhận được nhiều
tình cảm từ người vợ đang chung sống. Chị đoán thế. Người ta không nói
gì chỉ gửi cho chị hình mặt cười nhăn nhở. Người ta than phiền là chẳng
bao giờ được ngồi nói chuyện với vợ lâu như thế này cả, dù người ta muốn
như thế lắm. Cũng chẳng hiểu tại sao nữa, nhưng người ta bảo là quen
được chị, được nói chuyện, được than phiền, được sẻ chia như thế này là
người ta mãn nguyện lắm rồi.
Sinh nhật năm ấy,
anh đi công tác xa nhà. Chị nhận được quà của ai đó gửi qua bưu điện mà
không đề tên. Chị đoán là của người ta. Khi chị hỏi, người ta không nói
gì mà chat hỏi lại chị:
- Sao chị không nghĩ là của chồng chị?
Chị cười và bảo là không thể có, từ khi lấy nhau tới giờ bao giờ anh tặng quà sinh nhật cho chị đâu
- Vậy thì cứ coi như nó là của tôi đi, chúc chị sinh nhật vui vẻ.
Câu
chuyện của chị với người ta lại tiếp tục đi theo những vòng quay của
trái đất. Chị chỉ ngạc nhiên một điều là anh không muốn cho chị số điện
thoại hay là bất kì một thông tin cụ thể nào hơn là một cái nick chat,
một người đàn ông thật tuyệt vời và xa lạ. Chỉ đơn giản là như thế thôi.
Đã nhiều lần chị hẹn gặp người ta nhưng đều nhận được một lời từ chối
khéo. Chị thấy buồn vì điều này, rồi chị chợt giật mình khi nhận ra chị
không thể thiếu được người ta trong cuộc sống bộn bề này. Khi chị nói
điều này với người ta, người ta im lặng rất lâu và nói rằng chị cũng đã
trở thành một phần trong người ta, một phần không thể đánh mất. Và người
ta, lần đầu tiên chủ động hẹn gặp chị.
….
Lại
là một buổi chiều mưa, chị ngồi trong phòng mà không khỏi lo lắng. Chị
bị ốm không thể đi đến quán quen, nơi mà chị hẹn với người ta. Chị bồn
chồn nghĩ ngợi.
Bất chợt chị nhìn sang anh. Anh
đã xin nghỉ làm ngày hôm nay để ở nhà chăm sóc cho chị. Chị bỗng gật
mình khi nghĩ tới buổi gặp, nghĩ tới người ta và nghĩ tới anh. Chị nhận
ra một điều mà đã từ lâu chị không để ý là anh đang ở bên chị. Anh xuất
hiện bên chị từ lâu lắm rồi mà sao chị không thấy. Từ sâu thẳm trái tim
của chị có một chút gì nao nao. Chị chưa một lần nghĩ là mình đang làm
gì, đang đối xử với anh như thế nào. Nhưng rồi chị lại tự biện hộ cho
mình rằng anh không hiểu chị không yêu chị nhiều như anh nói, không thể
nào so sánh với người ta.Nhưng một con người khác trong chị lại nổi lên,
trách móc chị, nhắc nhở chị về vai trò của một người vợ mà anh lúc nào
cũng yêu thương. Lần đầu tiên chị cảm thấy đau đầu vì những tranh cãi
ngay trong con người chị. Và chị lại thiếp đi…
Khi
chị tỉnh dậy, trời đã tối. Thế là lỡ hẹn rồi. Không biết giờ này người
ta đã về chưa. Sự lo lắng lại hiện lên trên khuôn mặt chị…
- Hình như em có vẻ bồn chồn
- Dạ không… -chị giật mình khi nghe anh hỏi
- Hôm nay em có hẹn phải không?
- Nhưng,anh..- lần này chị thật sự bất ngờ, hay là anh đã biết chuyện đó rồi?
- Để anh đưa em đi!
Anh chở chị đến quán quen.
Không có ai cả.
Chị
cảm thấy buồn và tiếc nuối. Nhưng dường như chị không còn muốn gặp
người ta nhiều như trước nữa. Chị cảm thấy điều này,nhưng chị cũng không
hiểu tại sao lai như thế. Bỗng nhiên cô phục vụ đễn trước mặt hai vợ
chồng chị, đưa cho chị một phong thư. Chị nhìn anh, anh không nói gì,
quay mặt đi. Chị mở phong thư ra, một cảm giác quen thuộc mà chị không
lý giải được...
Chị chợt cảm thấy muốn khóc vô
cùng. Một phần vì giận người ta, nhưng nhiều hơn là giận chính mình. Thì
ra bên chị còn có một người chồng, một người bạn đời mà chị đã bỏ quên
tự bao giờ. Chính người ta đã thức tỉnh chị. Chị muốn khóc, muốn gào
thét cho vơi đi nỗi buồn. Nhưng chị kiềm chế bản thân. Chị lấy giấy bút
ra, viết một vài dòng gửi cho người ta.
…
Tối
hôm ấy, chị đã thức cả đêm kể cho chồng chị nghe câu chuyện giữa chị và
người ta. Chị cũng kể về bức thư của người ta, và bức thư của chị. Rằng
chị hiểu mình đã sai, chị mong anh tha thứ, chị muốn bắt đầu yêu anh
nhiều như anh đã và đang yêu chị. Chị muốn gục vào anh mà khóc!
- Không lẽ em không còn muốn gặp anh ta?
-
Thật ra thì có anh ạ.nhưng em thấy có lẽ không còn cần thiết nữa. Chắc
chắn là em không thể quên được anh ta, nhưng không sao, vì em đã có anh.
Mới lại người ta cũng đâu muốn gặp em.
- Nhưng anh ta cũng rất muốn gặp em mà.
- Làm sao anh biết?
Anh
không trả lời chị. Anh rút từ trong túi áo ra một tờ giấy. Chị nhận ra
đó chính là tờ giấy mà chị vừa gửi cô phục vụ cho người ta. Chị cảm thấy
lạ lùng và không hiểu. Anh mỉm cười…
- Chẳng lẽ em đã quên mất nét chữ của anh rồi sao?
Chị
vội vàng mở phong thư của người ta ra. Thì ra cái cảm giác quen thuộc
đó… chị bỗng nhớ lại toàn bộ câu chuyện với người ta, về buổi gặp gỡ mà
chị cứ cho là tình cờ, về những sở thích, về món quá sinh nhật, về những
câu chuyện… Chị chợt hiểu ra tất cả. Và chị gục vào anh mà khóc. Anh
cũng khóc!!!
Trời đã sáng.Trái đất lại bắt đầu
một vòng quay mới, đẹp hơn, rạng rỡ hơn, nhưng nó sẽ vẫn chỉ quay trên
một hình elip mà nó đã chọn từ khi nó hình thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét