Năm
13 tuổi, đang học trên lớp Tiểu Cương phải xin phép cô giáo về sớm vì
bị đau bụng. Vừa đẩy cửa, Tiểu Cương đã nhìn thấy một đôi giày cao gót
màu hồng. Nhưng mẹ có bao giờ đi giày cao gót đâu nhỉ. Lần ấy, chuyện
tình vụng trộm của bố đã bị bại lộ. Tiểu Cương vừa khóc vừa chạy xuống
dưới nhà, gọi điện thoại ngay cho mẹ đang đi công tác. Chưa đầy một
tháng sau, bố mẹ Tiểu Cương ly dị.
Mẹ
đổ bệnh nặng sau khi chia tay với bố. Từ đó trở đi, tinh thần mẹ lúc
nào cũng hoảng loạn. Tiểu Cương cứ tự trách mình rằng nếu mình không nói
ra chuyện đó thì có khi bố mẹ vẫn đang sống tốt với nhau. Tiểu Cương
cũng sẽ không trở thành đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân. Mẹ cũng sẽ
không bị tai nạn bất ngờ. Vì thế giờ đây bao nhiêu gánh nặng đều đổ dồn
lên đầu Tiểu Cương
Bố
đưa tiền nuôi dưỡng Tiểu Cương, mẹ không lấy cho dù mẹ rất nghèo. Mẹ
nói: “Nếu nhận tiền của bố thì con không phải con trai của mẹ.”

Sau
này, bố ra làm kinh doanh buôn bán và trở thành người giàu có có tiếng
khắp thành phố. Nhưng mẹ vẫn kiên quyết không chịu nhận tiền của bố:
“Tiểu Cương à, con người ta phải có chí khí, chí khí là nhân cách sống
quan trọng nhất của con người.” Thế rồi, mỗi lần bố bước chân xuống từ
chiếc xe Mercedes- Benz sang trọng đưa tiền cho Tiểu Cương, nhưng lần
nào Tiểu Cương cũng từ chối. Hồi đó, Tiểu Cương chưa đầy 17 tuổi.
Sau
khi mẹ mất, bố có đến tìm Tiểu Cương. Vì Tiểu Cương là con trai duy
nhất của ông. “Về với bố đi con,” Bố Tiểu Cương nói, “Con là con trai
bố”. Tiểu Cương lạnh lùng nhìn bố, đáp: “Không, tôi không phải con ông.”
Tốt nghiệp xong, Tiểu Cương ở lại Bắc Kinh.
Năm
24 tuổi, Tiểu Cương bị ốm một trận rất nặng. Có người nói, lúc ốm đâu
là lúc nhớ người thân nhất. Khi bác sĩ hỏi ai là người nhà bệnh nhân,
Tiểu Cương mới giật mình biết rằng mình đang bị bệnh rất trầm trọng. Có
thể ngày mai thôi cậu sẽ ra đi. Đó là lần đầu tiên Tiểu Cương gọi điện
cho bố. Bố rất xúc động khi nhận được điện của Tiểu Cương. Vừa nghe thấy
giọng Tiểu Cương, ông đã nghẹn ngào không nói nên lời.
“Tiểu
Cương, Tiểu Cương, Tiểu Cương……” Bố gọi tên Tiểu Cương nhưng cậu vẫn
lạnh lùng. “Tôi bị ốm, cũng không sống được bao lâu nữa, nếu có thời
gian ông đến thăm tôi một lần, không có thì thôi.”

Bố
đến viện ngay tối hôm ấy. Nhìn thấy Tiểu Cương, bố ôm chặt lấy cậu
khóc. Một người đàn ông thành đạt cầm tay con trai khóc thút thít như
một đứa trẻ. Người Tiểu Cương ôm mối thù hận giờ cũng đã già, tóc cũng
đã bạc nhiều, ánh mắt cũng không còn được tinh nhanh như xưa. Đôi bàn
tay thô ráp ấy cứ run lên từng hồi….
Bố
luôn ở bên Tiểu Cương trong suốt quá trình làm phẫu thuật. Cuộc phẫu
thuật đã diễn ra hết sức thành công. Hôm tỉnh dậy, Tiểu Cương phát hiện
thấy bố nằm trên giường cậu và đang ôm chân cậu. Mái tóc bạc của bố hơi
rối. Đây là hình ảnh của một người bố oai hùng đây sao? Năm xưa trông bố
đĩnh đạc, phong độ lắm cơ mà.
“Con tỉnh rồi à?” Bố hỏi Tiểu Cương.
“Vâng. Sao bố lại ôm chân con?”
“Bố sợ khi con tỉnh dậy con lại không biết.”
Mắt Tiểu Cương long lanh như muốn khóc. Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như không hề động lòng trước bố. Vẻ ngoài lạnh lùng như tấm lá chắn che đậy bao sự thật ở bên trong.
Mắt Tiểu Cương long lanh như muốn khóc. Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như không hề động lòng trước bố. Vẻ ngoài lạnh lùng như tấm lá chắn che đậy bao sự thật ở bên trong.
Hôm
bố đi, Tiểu Cương ra tận sân bay tiễn bố. Bố không dám đưa tiền cho
Tiểu Cương. Bố mua cho Tiểu Cương một hộp chocolate Dove to. Bố nói là
hồi bé Tiểu Cương rất thích ăn chocolate. Nhưng hồi đó nhà không có tiền
nên chỉ mua được những loại chocolate ít tiền. Nhận hộp chocolate, mắt
Tiểu Cương cay sè.
Khi
máy bay cất cánh, nước mắt Tiểu Cương cuối cùng đã rơi. Tình yêu của bố
đến quá muộn. Tiểu Cương chẳng nỡ ăn hộp chocolate bố tặng.
Sau
đó một hôm, nhận được điện thoại của mẹ kế nói là bố bị trúng gió, Tiểu
Cương sững sờ khi nghe tin dữ, lập tức đi mua vé máy bay đến thăm bố.
Tim cậu đang đập loạn nhịp. Giây phút nhìn thấy bố, Tiểu Cương đã biết
mình đến muộn. Bố hôn mê bất tỉnh đã mấy ngày mấy đêm.
Tiểu
Cương đưa ra quyết định thôi việc ở Bắc Kinh để về công ty lo liệu thay
bố. Cậu là một người đàn ông, cậu phải gánh vác trách nhiệm này.

Bố đã giữ được mang sống, nhưng tay bố không cử động được, chân bố cũng không di chuyển được. Bố lúc nào cũng cười ngây ngô.
Một
hôm, khi cả nhà đang ăn cơm, bố chỉ vào một đồ vật giống chocolat nói:
“Cho Tiểu Cương ăn, cho Tiểu Cương ăn”. Tất cả mọi người đều lặng người.
Bố vẫn nhớ được tên của Tiểu Cương. Bố chỉ nhớ được tên của Tiểu Cương!
Sau
khi kết hôn, Tiểu Cương về sống với mọi người. Sự ấm áp của gia đình
làm Tiểu Cương rớt nước mắt. Đúng thế, bây giờ Tiểu Cương mới hiểu có
người thân và có tình yêu của người thân thật đáng quý biết bao. Anh hay
đẩy xe đưa bố đi dạo, kể chuyện công ty cho bố nghe, kể về chuyện của
mình suốt bao năm qua. Dù rằng bố vẫn cười ngô nghê, dù rằng bố không
nhận ra anh. Nhưng những lúc bố gọi tên “Tiểu Cương” là những lúc anh
khóc vì xúc động.
Hóa
ra tình thân không phải không hiện diện, mà là nó bị giấu kín trong góc
khuất của tâm hồn. Khi tình cảm ấy nhú lên chồi xanh, nó sẽ nhanh chóng
trở thành một gốc đại thụ rợp bóng mát. Tiểu Cương cũng vừa mới hiểu ra
rằng tình yêu ở phía trước, hành phúc ở phía sau, lúc nào cũng sát cánh
bên nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét