Social Icons

Pages

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Nhé anh ! Dừng lại thôi anh !

Và em chợt thấy thương hại chính mình. Sau tất cả những lo lắng em dành cho anh, sau một đêm dài không ngủ vì anh… điều em nhận được chỉ là khoảng không đơn độc đối diện với lòng mình. Em thấy mình có lỗi… với chính em.


Đêm nay sau những gì xảy ra, em chợt nhận ra đâu là hạnh phúc, đâu là con đường em nên đi. Em không thể tiếp tục đuổi hình bắt bóng cùng anh. Em mệt mỏi và thất vọng. Dừng lại thôi anh.

Em từng tin, rất tin rằng anh là một nửa đích thực của cuộc đời mình. Một nửa yêu thương mà bấy lâu nay em kiếm tìm trong hoài vọng. Khi anh đến, em ngỡ ngàng trong niềm vui sướng tột cùng. Em ngây ngất trong men say hạnh phúc. Em nghĩ rằng cuộc đời này với em vậy là đủ. Em cự tuyệt tình cảm của tất cả những người quan tâm đến em. Em chỉ cần có anh là quá đủ. Vậy mà anh đã làm em đau. Rất đau!

Em biết hai đứa mình đã tìm thấy sự đồng cảm lớn ở nhau. Khi điều em nói chính là điều anh đang suy nghĩ. Anh và em đều sớm mồ côi mẹ. Chúng ta đều là những người biết tự lập từ rất sớm. Và cũng vì thế, với em và anh, đều rất quý, rất trân trọng tấm chân tình của những ai dành cho mình. Đau đớn làm sao, phải chăng chính điều đó đã làm em ngộ nhận?

Không! Em không tin là mình ngộ nhận. Anh luôn có mặt bên em những lúc em cần. Dù khoảng cách, dù mưa gió, dù bận rộn đến đâu – chỉ cần em nhấc máy và alo, chỉ một lúc sau là anh đã có mặt. Anh mang đến cho em thật nhiều nụ cười, niềm vui và hạnh phúc. Đã rất lâu rồi em mới lại cười nhiều như thế.

Nhưng cái tôi trong anh cũng thật lớn biết bao. Khi giận nhau, anh chẳng bao giờ chủ động làm hòa. Khi em đốt cháy mình trong nỗi nhớ anh cồn cào thì anh vẫn mặc nhiên im lặng. Anh quá giỏi chịu đựng. Cả nỗi đau và nỗi nhớ. Cuộc sống đã tôi luyện anh thành như thế, phải không anh?



...điều em nhận được chỉ là khoảng không đơn độc đối diện với lòng mình.



Tối, em nằm ngủ và mơ anh gặp chuyện không hay. Em bàng hoàng tỉnh dậy. Vơ vội điện thoại, em gọi điện cho anh. Vẳng lại đầu bên kia không phải là tiếng chuông đổ dài như thường lệ mà là tiếng cài đặt tự động: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liêc lạc được…”.

Em bàng hoàng lo lắng. Anh đang đi công tác xa mà. Sao có sự trùng lặp ngẫu nhiên thế được? Em mở Yahoo tìm anh nhưng không có gì thể hiện anh đang trực tuyến. Email gửi tới anh không được trả lời. Mọi cố gắng của em rơi vào khoảng không im lặng. Em sợ hãi tột cùng… Nếu có chuyện gì xảy ra với anh… Em không dám nghĩ tiếp. Suốt đêm… em không ngủ.

Sáng, điện thoại của anh vẫn không liên lạc được. Lòng em nóng như lửa đốt. Bạn em bảo chắc máy anh hết pin hoặc anh tắt máy… Điều đó không làm giảm bớt nỗi lo lắng trong em…

Chiều, em nhấc máy gọi cho anh với suy nghĩ sẽ lại là tiếng cô phát thanh viên thông báo máy không liên lạc được. Nhưng không… đầu bên kia, giọng anh vẫn tỉnh như sáo. Anh bảo máy anh hết pin… và anh không để ý. Rồi anh cười khi nghe em kể lại mọi chuyện. “Em muốn gặp anh”. “Tối nay anh bận rồi. Anh phải hoàn thành một số việc. Anh sẽ liên lạc lại với em khi nào xong việc”. Và em đã chờ. Chờ tới sáng hôm sau…

Em tỉnh dậy vào lúc 3 giờ sáng. Bao quanh em là không khí tĩnh lặng đến cô độc. Chợt nhận ra em không ổn một chút nào. Hình như từ khi biết anh, em đã đánh mất mình rất nhiều. Không còn là cô gái kiêu hãnh, tự tin ngày nào. Em đã khỏa lấp cái tôi của chính mình để đồng điệu với anh – một điều chưa bao giờ em chấp nhận từ trước đến nay. Và em chợt thấy thương hại chính mình. Sau tất cả những lo lắng em dành cho anh, sau một đêm dài không ngủ vì anh… điều em nhận được chỉ là khoảng không đơn độc đối diện với lòng mình. Em thấy mình có lỗi… với chính em.

Khi em viết ra những dòng này, em đã ở rất xa anh. Xa về tâm thức, về tình cảm và cả về lý trí. Em sẽ bước tiếp con đường em đã chọn cho mình: con đường vắng bóng anh. Hãy luôn vững bước trên con đường anh đã chọn. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh điều đó. Nhé anh!Dừng lại thôi anh

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

Truyện ngắn: Vậy ta yêu nhau đi ♥



-Anh yêu em

Cô bé xoay phắt lại. Trợn tròn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.

- Anh vưà thì thào cái gì thế???

- Anh yêu em! – Tôi nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một mình cô bé nghe. Nhưng hình như thất bại, anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.

- Thậm chí ta chỉ vưà gặp ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?

- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ anh dễ dãi. Thật ra anh không phải là con người đó… Anh biết thế này là nhanh… nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau khi trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn cười khi nhìn tôi.

- Nhưng anh đang show ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi và nhún vai – Anh đâu biết gì về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?

- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn không! Ý anh là anh sẽ không như thế và trên đời này làm gì có cặp tình nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp nhau ấy… - tôi chẳng hiểu mình đang noí cái quái gì.

- *cô bé ngừng một chút, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi* Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần. Anh có chấp nhận không?

- Tại sao? Cho anh một lý do?

- Không có lý do nào cho câu noí ấy cả.

- Anh có thể làm em chấp nhận wen anh hơn 1 tuần chứ?

- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá trước. – cô bé lắc đầu dứt khoác.

- *Tôi suy nghĩ, suy nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!

- Anh hứa chứ?

Tôi gật đầu.

- Vậy ta yêu nhau đi…

---

Ngày thứ nhất

Như đã hẹn ngaỳ hôm qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody. Hình như cô bé đến từ sớm và cũng chẳng ngạc nhiên mâý khi cô bé là khách duy nhất vào giờ này.

- Chào bé! – tôi ngồi phịch xuống.

- Thứ nhất, em không phải là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy cộm với cái tên Another Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn miệng noí.

- Thế em tên gì?

- Chưa noí anh biết, một ngày anh chỉ được hoỉ em 7 câu hoỉ. Sau đấy, em có quyền không trả lời. Và, em tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.

- Anh hoỉ tên thật mà? – tôi nheo mài

- Thì đó là tên thật. 5 câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.

- Ăn gian thế? Không đươc tính. Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng cãi.

- Không ăn gian và có, em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian. Nhưng nếu anh vẫn hoỉ những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn còn 5 câu. – Ki noí mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.

- Thế anh tên Văn, 18 tuổi. – Tôi bắt đầu chịu thua – Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi? Học trường nào thế?

- Hôm nay em muốn anh dẫn em đi xem phim và chơi game ở Diamond plaza. Em gần 18 tuổi. Cách đây 3 tuần em học ở BIS. Anh còn 2 câu, chúng ta đi hay anh hoỉ rồi mới đi? – Ki đã chịu để quyển sách xuống, nhìn tôi cười và trả lời.

- Thế đi nhé? Mà trời ạ… - tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra mình vưà chỉ còn đúng 1 câu hoỉ cho sự lỡ miệng này.

Ki phá lên cười khi mặt tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rõ ràng. Tôi chợt nhận ra em cười trông thật xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai đó, không nhớ rõ. Nó làm tôi cũng cười khẩy vì sự ngu ngốc của mình. Lấy tay gãi đầu, tôi hưá từ nay sẽ chẳng bao giờ lỡ miệng nữa.

Sau đấy chúng tôi đi bỏ xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước vài bước qua con đường nhỏ. Sài gòn muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp nập, nhưng… không sao. Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà bò. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của mình.

“Anh điên à? Đừng cười kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em ra ngay.” _ Ki đánh vào vai tôi. “ Anh có nên dùng luật 7 câu hỏi như em không?” _ Tôi ra vẻ huýt sáo, mặt ngước lên trời. “Thế anh nghĩ em có nên tính câu hoỉ naỳ vào không?”. “Xem như anh chưa noí gì nhé!” _ tôi gãi đầu lắp bắp, lung túng. “Đồ anh ngốc!” _ Ki nhoẽn miệng cười. “Ngốc thế có…yêu không?” _ Tôi thì thào dù đã cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn. “Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!”. “Vẫn cứ hoỉ, không hoỉ hôm nay nữa cũng được. Thế có yêu không?” _ Tôi cố chấp lặp lại. “Có lẽ…” _ Ki lẩm nhẩm. Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từ lúc nào.

Rồi chúng tôi đi xem một bộ phim hài. Cả hai đưá cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.

Ki chứng tỏ mình nhảy Pump kém hơn tôi qua việc hai đưá battle bài Beethoven Virus. Tôi được S còn Ki được A. “Cũng không tệ!” _ tôi giơ tay chữ V và noí với Ki sau khi hiện ra điểm. “Phải noí là không được quá giỏi.” _ Ki lắc đầu. “Đúng vậy thưa chị Ki.” _ Hai đưá cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dõi tụi nó nhảy nãy giờ một cách chăm chú.

Chơi chán và cả mệt. Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo biết đi, noí, cười và… yêu nhau.

Thắng xe trước cổng nhà Ki. Tôi gãi đầu, lúng túng. Miệng định hoỉ “em vào nhà nhé?” nhưng cũng thắng lại kịp vì tôi còn một câu khác quan trọng hơn.

- Anh vẫn còn một câu đấy. – Ki ngừng lại một tí – không hoỉ là em vaò nhà nhé! – Ki bắt đầu bước đi về phiá cổng.

- Khoang, Ki… - tôi như tỉnh giấc – à, ừm… ừ. Anh có thể hôn em không? – tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng.

- Nếu em noí không thì sao? Ngốc. Lần sau phải noí “Để anh hôn em nào” và sau đó mới hoỉ “Anh có thể thử lại 1 lần nữa không?” nhé! - Rồi không để tôi kịp phản ứng, Ki bước đến đặt môi tôi vào bờ môi mềm đến ngọt lịm của em.

Cô bé đứng nhìn tôi, mĩm cười. Trong khi tôi đứng ngơ ra đó, dường chẳng hiểu chuyện gì xãy ra.

- Còn chưa hỏi nữa à? – Ki lườm tôi lẩm bẩm.

- Anh… anh có thể hôn em… một lần nữa không? – Tôi lúng túng nhìn vào mắt em nói.

Ki chẳng noí gì. Gật đầu và nhắm mắt. Tôi buông hai tay nãy giờ nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén vài sợ tóc vương trên má em. Rồi nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc hôn em – như tôi đang giữ một cuộc tình với em vậy…

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm và ngaỳ thứ sáu. Chúng tôi đã đi khắp Sài gòn, những nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn hết những món ăn mà Ki thích. Xem hết những bộ phim Ki chưa xem, đã xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài gòn lại đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây… Sài gòn có em bên tôi vẫn đẹp như nhau.

Mưa, tôi và Ki chạy xe không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần tôi định đem đi rửa lại nhưng em không cho.

Nắng, Tôi và Ki ra công viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo gòn. Như hai đưá con nít cao trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe răng cười và bấm chụp…Tackk… Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm hình ấy ra, nhưng em cài password khoá nó lại và không cho.

Trời mây, không bị lạnh bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây kem đi khơi khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy khăn tay lau mà chẳng nhớ là khăn tay em màu trắng còn kem chúng tôi đang ăn là Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi noí mình sẽ giặt nó, nhưng em không cho.

~~~
01:30 sáng ngày thứ bảy.

Tôi đưa em về đến cổng nhà sau khi đánh mấy vòng Nguyễn Trãi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ biệt chẳng cần hoỉ nữa. Vì thật sự hôm nay tôi cũng đã xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hoỉ chỉ trong 1 giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng xe về. Ki bắt đầu noí.

- Hôm nay là ngày cuối.

- Ngày cuối…

- Em noí chỉ quen anh 1 tuần thôi mà?

- Chẳng lẽ những gì anh làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?

- …

- Em trả lời anh đi!!!

- Anh đã hết câu hoỉ cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ noí cho anh nhưng…– Ki mĩm cười, nụ cười như ngày đầu tôi gặp em ở quán café – À, cho câu hoỉ đầu tiên. Em tên Như, Quỳnh Lâm Như. Em học Lê Quí Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh vẫn còn một câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh…

- … - Tôi vẫn chống chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?

- Ngaỳ mai em chết.

- Em điên hả Ki? Sao lại noí gỡ như thế? – Tôi gần như hét lên.

- Em không giỡn. Đó là sự thật. Mai em chết. Em bị ung thư. – Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có cảm giác bất an gấp nghìn lần – Thật ra lần ở quán café là lần thứ 43 em gặp anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đã cười với em ngaỳ đầu tiên em vào trường, đi ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đã trả cho em ly nước vì em quên tiền. Lần thứ 3 là…

- …Đừng noí nữa…. – tôi cắt ngang – anh…

- Hôm nay là lần thứ 50 em gặp anh, anh đã hoỉ em 49 câu hỏi. Anh cho em câu thứ 50 nhé? – Ki lay tay tôi naì nỉ.

- Ừ, em cứ hoỉ - tôi noí trong vô thức vì mãi lẩn quẩn vì những chuyện em noí nãy giờ. Tôi chẳng hiểu.

- Em thật sự bị ung thư, và không sống đến hết ngaỳ mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em chứ?

Ánh mắt Ki đã đỏ hoe. Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, vì bản thân thật sự chẳng biết noí gì… Bất thình lình Ki móc trong túi ra một lá thư. Bảo tôi về suy nghĩ và đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến thì xem như câu trả lời là có. Tôi phóng xe như điên về nhà…

Đó. Lá thư trước mặt đó. Tôi đã ngồi nhìn nó. Hình như moị chuyện diễn ra quá nhanh, quá vội và quá ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của mình là gì. “Thôi, tới đâu tới…!” _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.

Anh, cảm ơn anh đã mở lá thư này.

Em nghĩ mình đã noí với anh moị chuyện rồi. Tên em, trường em, và moị thứ thật sự.

Ừ, em bị bệnh ung thư. Em không sống qua hai mươi bốn giờ sau khi anh đọc bức thư này. Cảm ơn anh vì những nơi em đã đến, những thứ em đã ăn và cả những gì em và anh đã cùng trãi qua. Một tuần qua thật sự là những gì đẹp nhất của quãng đời ngắn ngủi của em. Em biết, em biết em có lỗi. Đáng lẽ em không nên gặp anh lần thứ 43, đáng lẽ em không nên cho anh biết 49 điều về em. Và đáng lẽ em không nên hoỉ anh câu hoỉ thứ 50.

Nhưng… em làm sao để chết mà không thấy anh lần cuối? Em làm sao chết khi mỗi ngày em cứ nhớ đến anh nhiều hơn mỗi ngày…? Anh sẽ trả lời sao… em không cần biết kết quả. Vì anh đã cho em nhiều hơn niềm vui cả đời em trước một tuần nay.

Ngaỳ mốt là sinh nhật của anh. Em không thể chính tay tặng quà cho anh. Anh hãy đi rửa chiếc xe của mình vào ngày đó nhé Văn. Xem như là món quà em tặng cho anh vào sinh nhật đầu tiên chúng ta quen nhau.
Ngày mốt, vào năm sau, anh hãy đi rưả tấm hình chúng ta đã chụp, pass của nó là “Kikivanvan”, ngố quá nhỉ?
Nhưng đành chịu, em đã đặt rồi… rưả xong rồi thì cười lên, đây là món quà năm thứ hai sinh nhật anh của em đấy.

Còn năm thứ ba, anh có nhớ chiếc khăn trắng đầy chocolate của em tặng anh không? Đem nó ra và giặt đi. Em tin những vết chocolate sẽ phai mau thôi.

Và…kết thúc nhé! Sau ba năm em nghĩ rồi mối tình này sẽ phải phai như vết chocolate ngày nào. Sinh nhật năm thứ tư, anh phải có một cô gái xinh hơn em, cho anh hoỉ nhiều câu hoỉ trong 1 ngày hơn em, và… yêu anh hơn em. Anh nhé!

Ừ, chào anh

18 năm nay là giấc mơ, 1 tuần qua là giấc mơ hay 1 giờ đồng hồ trở lại đây là giấc mơ???

>>>>>>>>>>>>>>>>>>.<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Tôi thẩy chiếc piaggo ra khỏi cổng. Chạy một mạch lại nhà Ki. Tôi đủ tĩnh táo để biết bây giờ là sớm quá nhưng… tôi không đủ dũng cảm để chờ đến ngaỳ mai. Biết đâu bây giờ Ki đang cần tôi nhất? TÔI KHÔNG ĐỦ 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ CHO EM!!! Tôi thật sự không còn đủ thời gian…

Ki đã đứng trước cổng từ lâu trước khi tôi đến. Tôi buông xe, ôm chầm lấy em.

- Anh sẽ bên em dù em sẽ xa anh 1 giây sau câu noí này – tôi noí, vô thức – còn em? Em có bên anh không???

- Em… em… có… - Ki lắp bắp, nước mắt chảy rơi vào lưng tôi.

- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi đẩy Ki để nhìn thẳng vào mắt em.

Bất giác Ki cười. Cười thành tiếng. Cười với thái độ không dừng được. Tôi tròn xoe, một người chỉ còn sống hai mươi bốn giờ nữa thì lý do gì để cười như thế?

- Tại sao em cười? – tôi hét lớn, lay em.

Chi ngước lên, nhìn tôi. Đôi mắt em đầy nước mắt. Em vẫn cười.

- Vì anh… tất cả vì anh. Anh đã làm em hạnh phúc và nước mắt cứ rơi. Anh đã làm em… buồn cười đến không kềm chế được mình, chàng ngốc à!

- Em noí gì? Ai ngốc? Anh… không hiểu… – Tôi hiểu tí gì tôi không phải là Văn.

- Anh có bao giờ thấy ai ung thư mà cả tuần này có thể dãi nắng dầm mưa với anh không? Anh có bao giờ thấy một người gần chết có thể đứng chờ anh 30 phút nãy giờ không? Không chứ gì? Ừ, em không bị ung thư. Em chỉ thử anh…

- CÔ ĐIÊN À??? – Tôi gần như không tự chủ, hét toáng lên – Sao em có thể lấy chuyện này ra đuà? Sao em có thể làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Em điên à Ki???

- Ừ… em điên… - Ki nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt ướt đẫm, và khóc lên từng tiếng - Vậy… ta yêu nhau đi…

Ki chạy đến ôm chầm và hôn tôi. Bất giác tôi thấy mình yêu Ki là vô hạn bằng cảm giác nhẹ lòng khi moị chuyện là không có gì…

- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi thì thầm vào tai em…

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Tình yêu ở phía trước, hạnh phúc ở phía sau


Năm 13 tuổi, đang học trên lớp Tiểu Cương phải xin phép cô giáo về sớm vì bị đau bụng. Vừa đẩy cửa, Tiểu Cương đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu hồng. Nhưng mẹ có bao giờ đi giày cao gót đâu nhỉ. Lần ấy, chuyện tình vụng trộm của bố đã bị bại lộ. Tiểu Cương vừa khóc vừa chạy xuống dưới nhà, gọi điện thoại ngay cho mẹ đang đi công tác. Chưa đầy một tháng sau, bố mẹ Tiểu Cương ly dị.
Mẹ đổ bệnh nặng sau khi chia tay với bố. Từ đó trở đi, tinh thần mẹ lúc nào cũng hoảng loạn. Tiểu Cương cứ tự trách mình rằng nếu mình không nói ra chuyện đó thì có khi bố mẹ vẫn đang sống tốt với nhau. Tiểu Cương cũng sẽ không trở thành đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân. Mẹ cũng sẽ không bị tai nạn bất ngờ. Vì thế giờ đây bao nhiêu gánh nặng đều đổ dồn lên đầu Tiểu Cương

Bố đưa tiền nuôi dưỡng Tiểu Cương, mẹ không lấy cho dù mẹ rất nghèo. Mẹ nói: “Nếu nhận tiền của bố thì con không phải con trai của mẹ.”
Sau này, bố ra làm kinh doanh buôn bán và trở thành người giàu có có tiếng khắp thành phố. Nhưng mẹ vẫn kiên quyết không chịu nhận tiền của bố: “Tiểu Cương à, con người ta phải có chí khí, chí khí là nhân cách sống quan trọng nhất của con người.” Thế rồi, mỗi lần bố bước chân xuống từ chiếc xe Mercedes- Benz sang trọng đưa tiền cho Tiểu Cương, nhưng lần nào Tiểu Cương cũng từ chối. Hồi đó, Tiểu Cương chưa đầy 17 tuổi.
Sau khi mẹ mất, bố có đến tìm Tiểu Cương. Vì Tiểu Cương là con trai duy nhất của ông. “Về với bố đi con,” Bố Tiểu Cương nói, “Con là con trai bố”. Tiểu Cương lạnh lùng nhìn bố, đáp: “Không, tôi không phải con ông.”

Tốt nghiệp xong, Tiểu Cương ở lại Bắc Kinh.
Năm 24 tuổi, Tiểu Cương bị ốm một trận rất nặng. Có người nói, lúc ốm đâu là lúc nhớ người thân nhất. Khi bác sĩ hỏi ai là người nhà bệnh nhân, Tiểu Cương mới giật mình biết rằng mình đang bị bệnh rất trầm trọng. Có thể ngày mai thôi cậu sẽ ra đi. Đó là lần đầu tiên Tiểu Cương gọi điện cho bố. Bố rất xúc động khi nhận được điện của Tiểu Cương. Vừa nghe thấy giọng Tiểu Cương, ông đã nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tiểu Cương, Tiểu Cương, Tiểu Cương……” Bố gọi tên Tiểu Cương nhưng cậu vẫn lạnh lùng. “Tôi bị ốm, cũng không sống được bao lâu nữa, nếu có thời gian ông đến thăm tôi một lần, không có thì thôi.”
Bố đến viện ngay tối hôm ấy. Nhìn thấy Tiểu Cương, bố ôm chặt lấy cậu khóc. Một người đàn ông thành đạt cầm tay con trai khóc thút thít như một đứa trẻ. Người Tiểu Cương ôm mối thù hận giờ cũng đã già, tóc cũng đã bạc nhiều, ánh mắt cũng không còn được tinh nhanh như xưa. Đôi bàn tay thô ráp ấy cứ run lên từng hồi….
Bố luôn ở bên Tiểu Cương trong suốt quá trình làm phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật đã diễn ra hết sức thành công. Hôm tỉnh dậy, Tiểu Cương phát hiện thấy bố nằm trên giường cậu và đang ôm chân cậu. Mái tóc bạc của bố hơi rối. Đây là hình ảnh của một người bố oai hùng đây sao? Năm xưa trông bố đĩnh đạc, phong độ lắm cơ mà.
“Con tỉnh rồi à?” Bố hỏi Tiểu Cương.
“Vâng. Sao bố lại ôm chân con?”
“Bố sợ khi con tỉnh dậy con lại không biết.”

Mắt Tiểu Cương long lanh như muốn khóc. Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như không hề động lòng trước bố. Vẻ ngoài lạnh lùng như tấm lá chắn che đậy bao sự thật ở bên trong.
Hôm bố đi, Tiểu Cương ra tận sân bay tiễn bố. Bố không dám đưa tiền cho Tiểu Cương. Bố mua cho Tiểu Cương một hộp chocolate Dove to. Bố nói là hồi bé Tiểu Cương rất thích ăn chocolate. Nhưng hồi đó nhà không có tiền nên chỉ mua được những loại chocolate ít tiền. Nhận hộp chocolate, mắt Tiểu Cương cay sè.
Khi máy bay cất cánh, nước mắt Tiểu Cương cuối cùng đã rơi. Tình yêu của bố đến quá muộn. Tiểu Cương chẳng nỡ ăn hộp chocolate bố tặng.
Sau đó một hôm, nhận được điện thoại của mẹ kế nói là bố bị trúng gió, Tiểu Cương sững sờ khi nghe tin dữ, lập tức đi mua vé máy bay đến thăm bố. Tim cậu đang đập loạn nhịp. Giây phút nhìn thấy bố, Tiểu Cương đã biết mình đến muộn. Bố hôn mê bất tỉnh đã mấy ngày mấy đêm.
Tiểu Cương đưa ra quyết định thôi việc ở Bắc Kinh để về công ty lo liệu thay bố. Cậu là một người đàn ông, cậu phải gánh vác trách nhiệm này.
Bố đã giữ được mang sống, nhưng tay bố không cử động được, chân bố cũng không di chuyển được. Bố lúc nào cũng cười ngây ngô.
Một hôm, khi cả nhà đang ăn cơm, bố chỉ vào một đồ vật giống chocolat nói: “Cho Tiểu Cương ăn, cho Tiểu Cương ăn”. Tất cả mọi người đều lặng người. Bố vẫn nhớ được tên của Tiểu Cương. Bố chỉ nhớ được tên của Tiểu Cương!
Sau khi kết hôn, Tiểu Cương về sống với mọi người. Sự ấm áp của gia đình làm Tiểu Cương rớt nước mắt. Đúng thế, bây giờ Tiểu Cương mới hiểu có người thân và có tình yêu của người thân thật đáng quý biết bao. Anh hay đẩy xe đưa bố đi dạo, kể chuyện công ty cho bố nghe, kể về chuyện của mình suốt bao năm qua. Dù rằng bố vẫn cười ngô nghê, dù rằng bố không nhận ra anh. Nhưng những lúc bố gọi tên “Tiểu Cương” là những lúc anh khóc vì xúc động.
Hóa ra tình thân không phải không hiện diện, mà là nó bị giấu kín trong góc khuất của tâm hồn. Khi tình cảm ấy nhú lên chồi xanh, nó sẽ nhanh chóng trở thành một gốc đại thụ rợp bóng mát. Tiểu Cương cũng vừa mới hiểu ra rằng tình yêu ở phía trước, hành phúc ở phía sau, lúc nào cũng sát cánh bên nhau.

Tiếng " Nấc" Kẻ Đa Tình


Trong mỗi chúng ta tôi thiết nghĩ chẳng ai thích một kẻ "đa tình" trong mắt chúng ta họ chẳng khác nào những anh chàng cô nàng sở khanh chỉ biết vui đùa. Người ta thường nói " Đằng sau mỗi anh chàng đểu cáng đều có một câu chuyện buồn. Hãy tự đặt mình vào vị trí của người lầm lỗi, hoặc viết một bức thư cho chính mình dưới quan điểm của người ta". Chúng ta hãy cùng nghe 1 câu chuyện về anh chàng đa tình này nhé.
 
" Tôi ghét anh, tôi hận anh, loại người sở khanh, đểu cáng như anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Người như anh không đáng có hạnh phúc và anh cũng không bao giờ hạnh phúc được đâu từ ngày mai tránh xa tôi ra, tôi không quen loại người như anh".....Hắn lầm lũi đi trên đường ánh nắng chiều mơ nhạt in dài bóng hắn....

Những câu nói 2 năm trước vọng về, lời nói của người con gái hắn từng rất yêu thương yêu tận trong đáy lòng. Sau khi chia tay cô hắn yêu 1 người, 2 người,3 người...đếm không hết nữa nhưng những lời nói hôm nào vẫn oang oang như tiếng sét bên tai hắn.

Hắn là kẻ đa tình...............??????????
Hắn chẳng biết từ khi nào hắn lại mang cái mác ấy, cái mác làm hắn nổi tiếng trong tai tiếng, nó không giống cái nhãn hiệu của các ca sĩ nổi tiếng như nhờ hát hay, đẹp trai, phong cách mà nổi tiếng. Hắn nổi tiếng nhờ cái tính cách đa tình, bạn bè nhìn hắn ái ngại, một số người nhìn hắn bằng con mắt khinh rẻ. Hắn tự học cách im lặng với những câu nói " cái thằng sở khanh ấy á. cái thằng đa tình ấy hử", hay thậm tệ hơn người ta còn nói hắn " loại người như nó biết đếch gì là hạnh phúc, chỉ biết chén gái thôi".

Hắn cũng là con người, hắn cũng có cảm xúc, hắn ghét người ta xem thường hắn, hắn thay người yêu như thay áo không có nghĩa hắn không yêu, hắn cũng đau nhưng sự chai sạn đã mài rũa bề ngoài hắn thành kẻ vô cảm. Nhưng chắc chẳng ai biết hắn cũng đau lắm, hắn cũng có ước mơ cũng mưu cầu hạnh phúc mà.

Hắn tự biết hắn không đẹp hắn chỉ có duyên trong cách nói chuyện thôi. Hắn vui vẻ và hòa đồng không phân biệt trai gái, hắn có thể la cà hàng quán với bạn bè thâu đêm, bất cứ người nào buồn đều có thể gọi cho hắn, hắn sẵn sàng ngồi hàng giờ để chia sẻ. Rồi không biết từ đâu cái nhãn hiệu đa tình gắn cho hắn.

Ừ......mà người ta nói hắn đa tình cũng chẳng sai là mấy, hắn tự cười mỉa mai mình...Chính hắn còn chẳng nhớ mồi tình đầu của hắn bắt đầu từ khi nào? Hắn chưa từng có một mối tình trọn vẹn cho đến cái tuổi này. Hắn nhớ ngày hắn học lớp 9 hắn quen 1 người nhưng cái ngày ấy hắn có biết quái gì đâu cảm giác thế nào bây giờ hắn cũng chẳng nhớ nữa như thế có thể gọi là tình đâu không nhỉ? Thôi cứ tạm gọi đó là tình đầu cũng được... hắn nghĩ.

Lên cấp 3 hắn chăm ngoan học giỏi là học sinh mẫu mực nhiều người để ý hắn lắm, có 1 cô bé lớp dưới tỏ tình với hắn đi chơi, uống nước được vài lần cuối cùng cô bé ấy nói " em thấy anh chảnh quá nên em trọc anh thôi...em xin lỗi". Hắn thấy tức lắm hắn là người để đem ra cợt nhả thế thôi ư......Nhưng những ấm ức ấy cẳng được bao lâu hắn lại quên béng hắn còn nhiều cái phải lo hơn khi hắn sắp bước vào năm cuối cấp đầy lo toan.

Mọi chuyện tồi tệ hơn khi hắn rớt đại học, buồn chán đau khổ hắn quyết tâm vừa đi làm vừa ôn thi lại đại học. Trong thời gian đi làm hắn quen 1 người mới chỉ là có cảm tình thôi chưa thể nói yêu đương gì...hắn đợi đến ngày 14/2 sẽ tỏ tình nhưng rồi hắn lại hụt hẫng hắn phát hiện ra người đó đã có 1 đứa con còn lừa dối hắn. Chán nản cùng cực hắn quyết định khép cửa trái tim hắn quyết định khép cửa trái tim không yêu nữa...học và học mà thôi...

Sau những vất  vả hắn cũng đỗ đại học cuộc sống sinh viên bắt đầu với bao lo toan bộn bề. Công việc bên đoàn và đi làm thêm chiếm gần hết thời gian rảnh của hắn. Hắn gặp chị trong một chuyến đi trại của bên đoàn trường, chị hơn tuổi hắn nhẹ nhàng và dịu dàng đúng như các cụ xưa nói " gái hơn hai trai hơn một". Chị luôn ở bên hắn mỗi khi hắn buồn, hắn cô đơn hay mệt mỏi, hắn mến chị lắm  ở bên chị thực sự hắn rất vui, một mối tình chị em bắt đầu. 

Mọi người nhìn hắn cười chê hắn mặc kệ lúc đó hắn chỉ có chị mà thôi. Hắn không mấy quan tâm đến những lời nhảm nhí bên ngoài, hắn đưa chị về nhà gia đình hắn phản đối, tuổi tác chênh lệch, chị quá thấp bé so với cái dáng cao liêu khiêu của hắn. Mẹ hắn nói " trên đời này hết con gái mà con yêu người hơn tuổi mình, đã thế còn thấp hơn con, bây giờ chị nuôi em sau này em nuôi chị à, nhà này sao có phúc thế không biết". Hắn mệt mỏi vì sự ngăn cấm của già đình hắn và gia đình chị, với hắn chỉ là một thằng nhóc mắt mũi chưa sạch miệng còn hôi mùi sữa đã thế còn lăng nhăng đa tình.

Hắn ghét....ghét...rất ghét ai nói hắn đa tình, ghét ai chê bai hắn. Hắn đi làm công tác xã hội quen nhiều người hơn chị về tất cả hắn bắt đầu lung lay yêu thương của hắn dành cho chị mờ nhạt dần. Hắn muốn tìm nhiều thú vui khác hơn là tối ngày mang tiếng yêu người lớn tuổi, chị rộng lượng bỏ qua cho hắn tất cả vì chịu yêu hắn, con giun xéo mãi cũng quằn sức chịu đựng có hạn tới một ngày chị cũng chia tay vì hắn quá lăng nhăng. Ngày chia tay chị không khóc chị nhìn hắn nhìn yêu thương một thời lạnh lùng nói hắn là người không tốt, trăng hoa người như hắn chỉ sống 1 mình được thôi đừng mơ tới hạnh phúc. Lại lăng nhăng....hắn đứng đó tay nắm thành lắm đấm xíu nữa hắn chửi thề, hắn cũng yêu mà, rất thật sao người ta lại nói hắn như thế, tại sao trên đời này không ai nghĩ hắn là người đàn ông tốt.

Hắn lại bắt đầu quen hết người này người kia, đẹp có xấu có..không biết bao nhiêu mối tình nữa nhưng không mối tình trọn vẹn chẳng phải hắn là kẻ lăng nhăng sao? kẻ lăng nhăng thì đâu yêu nổi ai cơ chứ..hắn tự nghĩ. Mỗi lần chia tay  hắn lại nghe những lời chửi chua chát  những cái nhìn oán giận hắn nhếch mép cười và bước đi quá quen rồi nên đối với hắn mấy lời đó bình thường quá.

Số phận như sắp đặt an bài cho hắn..cho hắn 1 ngày sẽ hoàn lương trở về là hắn một người con trai tử tế. Hắn gặp cô 1 cô gái nhỏ nhắn, không quá đẹp có thể nói bình thường về tất cả, cô gái hay cười và hắn yêu nụ cười ấy. Lần đâu tiên 1 lãng tử như hắn nghĩ mình sẽ dừng chân, người con gái đã khiến hắn rơi lệ, hắn khóc như một đứa trẻ, con người ta lầm lỡ chẳng lẽ không có bước đường quay trở lại sao? Cô nói với hắn " em không yêu anh đâu, em không tin anh, anh đa tình quá, em không thích người đa tình"  Hắn vì cô mà làm nhiều thứ như thế vậy mà kết quả hắn nhận được chỉ là thế sao? Chẳng lẽ vì hắn đa tình lại là cái tội lớn đến thế sao? Quen cô hắn đã bỏ qua tất cả những người theo đuổi hắn bỏ qua tất cả những gì đang có vậy mà......

Hắn khóc nước mắt mặn chát, từ ngày hắn biết thế nào là cảm xúc, ngã cũng nhiều mà chưa lúc nào hắn thấ đau như thế, cảm giác quặn thắt trong tim hắn biết rằng nức mắt không chỉ mặn mà còn cay...

Sau nhưng vất vả cuối cùng cô cũng nhận lời làm bạn gái hắn, hắn vui như đứa trẻ nhận được quà, hắn tối ngày quấn quýt bên cô và yêu cô. Cô là người con gái rất khó đặt niềm tin vào ai , cô vẫn thường nói với hắn cô ghét sự dối trá, ghét sự phản bội, đừng làm cô mất niềm tin dù chỉ một lần.

Hắn yêu cô không muốn cô bị tổn thương cô là người bất cẩn suốt ngày làm mình bị thương nhìn cô đau hắn còn đau hơn cô nữa, hắn luôn lắng cho cô từng giây từng phút, hắn thấy hắn thay đổi có cái gì đó mát lạnh thổi qua cuộc đời hắn, hạnh phúc....hắn vừa lòng với những gì hắn đang có.

Cô bé ấy kém tuổi cô theo đuổi anh nhưng trong anh chỉ xem cô bé như em gái, cái quá khứ của hắn lại hại hắn 1 lần nữa cô không hiểu được những gì hắn đang làm lại hiểu lầm  xảy ra. Cô ghét sự giả dối lên không bao giờ hắn nói dối cô về cô bé ấy vậy mà cô lại hiểu lầm lại ghen tuông rồi lại đổ vỡ lại chia tay.

Ngày chia tay cô khóc hắn cũng khóc nước mắt một lần nữa lại rơi hắn đã làm gì để đổ vỡ thế này. Người con gái mà hắn yêu nhất hét vào mặt hắn " Tôi ghét anh, tôi hận anh, loại người sở khanh, đểu cáng như anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Người như anh không đáng có hạnh phúc và anh cũng không bao giờ hạnh phúc được đâu từ ngày mai tránh xa tôi ra, tôi không quen loại người như anh". Hắn đau đơn nhìn cô đau đớn đến tột độ hắn không thấy tức có cái gì đó ứ lên rồi tắc nghẹn lại trong cổ họng hắn, mắt hắn đỏ au hắn nhìn cái bóng khuất dần đó là người yêu hắn sao? Người đã ở bên hắn suốt thời gian qua, hắn cười khan cho tất cả hắn yêu đấy rất yêu đấy rất thật lòng đấy tại sao lại bất công với hắn như thế.

Hắn bước đi trong gió rét hắn lại tiếp tục cuộc phiêu du cuộc sống của một kẻ đa tình, tình yêu là trò chơi với hắn, hắn chỉ cho phép mình thắng mà không chp phép mình thua. 1 người, 2 người, 3 người...nhưng hắn có hạnh phúc không? Hạnh phúc là thứ gì đó sa xỉ với hắn, hai chữ tình yêu chưa 1 lần chào đón hắn. Hắn như con chim chưa tìm được tổ ấm của mình có chỗ nào khoan dung cho một kẻ lầm lỡ như hắn đâu. Nhìn hắn hạnh phúc đấy nếu đem đóng lại chắc hắn cũng có một bộ sưu tập người yêu, cái mác kẻ đa tình, sở khanh cứ theo hắn thao mãi vào bóng đêm không một tia sáng tất cả chỉ có những ánh đèn leo loét của một vài cửa hàng còn mở, hắn nhìn con đường hun hút đen kịt phía trước hắn thấy được bi kịch của đời mình, bi kịch của thằng lãng tử mang cái mác " Đa Tình.........."

Thế đấy bạn ạ " hạnh phúc không phải có rất nhiều người yêu, mà hạnh phúc là có một người yêu bạn hết lòng, luôn ở bên bạn dù bạn ốm đau, hoạn nạn, tha thứ cho bạn dù bạn sai lầm, là chốn bình an khi mệt mỏi bạn quay về". Mỗi chúng ta hãy yêu và sống đừng để như anh chàng kia nhé...
Chúc mọi người ai cũng hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.... 

Xin anh đừng buông tay em ra............


Xin anh đừng buông tay em ra! Khi em nói, anh nắm tay rồi lại buông tay, vậy thì anh nắm tay em làm gì? Thế nhưng anh vẫn nắm lấy tay em, như một lời khẳng định mãi mãi không rời xa em mà. Khi em nói, em không muốn hôn anh đâu, vì nếu hôn anh rồi, em sẽ lại càng yêu anh. Yêu anh nhiều rồi, em sẽ lại càng đau khổ. Vậy mà anh vẫn hôn em, như một lời khẳng định cũng sẽ yêu em, không để em đau khổ.

Khi những ngón tay đã đan vào nhau rồi, nếu muốn buông tay, một mình anh sao có thể làm được điều đó, phải cần có cả em mà anh? Nhưng em không muốn buông tay anh, em sẽ nắm chặt lấy tay anh, em sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc của em, vì chính anh đã trao nó cho em.

Hạnh phúc là gì? "Một trong những sai lầm kỳ quặc nhất khi cho rằng hạnh phúc của con người là cảnh an nhàn". Em biết ý nghĩa thật sự của hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn là khi em được đắm chìm trong đôi mắt anh, được anh ôm vào lòng, được đặt bàn tay lên khuôn mặt anh, được có niềm hy vọng rằng em sẽ là của riêng anh mà thôi.
Em không muốn an nhàn, vì em muốn có hạnh phúc thật sự cơ mà. Vậy thì em xin chọn vất vả, khó khăn. Nếu hạnh phúc là sự an nhàn, là bề nổi như vậy, thì dễ dàng quá. Với em, hạnh phúc là phải đấu tranh, là phải hy sinh. Nếu anh chết, em sẽ héo hon, gầy mòn và chết theo anh.

Tình yêu anh dành cho em là dối trá, lừa gạt, em cũng đã chết một lần rồi, anh có biết không? Em không còn niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu. Đúng lúc đó, anh quay về bên em, chính anh đã đem lại cho em niềm hy vọng, cũng chính anh đã dập tắt nó.

Tình yêu không phải là thứ có thể đem đi cho dễ dàng như vậy đâu anh. Anh đã, đang, và mãi sở hữu nó rồi. Trước khi anh xuất hiện, cuộc sống của em đã không còn tình yêu, chỉ còn là sự cố hữu thôi. Tia nắng rực rỡ ngời sáng, khi em nhìn vào mắt anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhìn vào đôi mắt ấy, em đã thấy quen thuộc và gần gũi làm sao. Chưa có ai, chưa có người nào khiến cho em cảm thấy ấm áp như anh.

Anh biết gì cơ chứ, vốn dĩ em đã thuộc về anh ngay từ giây phút đầu tiên rồi. Ánh mắt, tâm hồn của em thuộc về anh. Nhưng em luôn gắng gượng để tạo khoảng cách với anh, để không bị tình cảm chi phối, và bởi vì anh đã hút mất hồn em rồi. Em phải tỏ ra lạnh lùng với anh, để làm nguội đi tình cảm đang cháy bỏng trong em, để anh không thể nhận ra. Em đã cố gắng lắm để chôn giấu tình cảm đó, nhưng nó cứ lớn lên từng ngày, từng giờ khi em được ấm áp bên anh.

Em đã yêu anh, đã hận anh, nhưng tình yêu của em dành cho anh lớn quá, nó không cho phép em hận anh, nó chỉ cho phép em cảm thấy đau đớn và xót xa mà thôi. Em xót xa vì hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào chưa được bao lâu mà em đã phải cay đắng rời xa anh.

Người ta thường nói tình yêu là trái đắng mà, nhưng anh ơi, em không tin. Em không muốn làm người dưng, em không muốn làm người quen, em lại càng không muốn làm người một thời của anh, em chỉ muốn làm người tri kỷ của anh mà thôi. Có khó quá không anh?

Em chỉ muốn nói với anh rằng em đã đủ can đảm rồi, đủ can đảm để rời xa những gì là cố hữu, là quen thuộc. Em đủ can đảm để bước đến bên anh, dù cho có khó khăn, vất vả chông gai đến đâu, em cũng chịu được. Và em đã sẵn sàng hy sinh vì anh.

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Yêu qua mạng (kết thúc buồn)


                       :Đây là một câu chuyện buồn....mà vô tình mình xem đc từ blog đt của một người đã chết....
có thể khó tin.........................nhưng có thật............................ Mình mong mọi ng xem và xem đây như là một bài học đắt giá...............từ việc iu đương.....trên mạng
Nó quen anh từ ola cũng vì câu stt tìm bạn gái của anh nên nó pm thử cho zui. Chứ thật ra thì 1 đứa xinh đẹp và hiền lành như nó thì chẳng có lý do mà phải mò lên ola mà tìm n.y
Anh cũng vậy. 1 kỹ sư xây dựng lương tháng cả chục triệu. không phải hot boy nhưng gương mặt anh thật hiền lành và thiện cảm. Gia đình lại khá giả nên cũg k ít người " thầm thương,trộm nhớ anh". anh lên ola cũng chỉ để tán gẩu cho giết thời gian nhửng lúc ngồi xe đi công trình xa. chẵng khi nào anh nghỉ mình tìm đc b.gái trên ola này. Một nơi mà " thạch sanh thì ít mà Lý thông lại đầy "

Ola!
hihi anh đang tìm b gái hả ? em củng đang tìm btrai!!!
Đang thiu thiu ngủ trưa thì đt anh run lên. Lấy đt ra xem vội dòng pm. A chẳng thiết tha gì rép lại. Vì đã k ít lần anh gặp mấy em hot gơn nói chiện vài kâu là lại xin ken rồi lại xin víp. Anh cất đt vào túi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng k hiểu sao anh chẳng ngủ đc. Thôi thì lại Ola tiếp zậy!!!

Ưhm. a đang tìm bạn gái.
Em ở đâu zậy?
Dạ em ở biên hòa ạh. Gần bờ kè đó anh!
Ưm. a biết. anh ở tam hiệp
Rồi sau vài ngày tìm hiểu nhau.qua cách nói chuyện đầy thu hút của anh. nó đã nhận lời đi uống nước với anh. Còn anh thì thấy rất vui khi nói chuyện với nó. nó rất hiểu anh. so với cái tuổi 17 thì nói thật chính chắn và khôn ngoan.


Alo. A tới bờ kè rồi nè. nhà em ở chổ nào để anh tới!!
Anh cứ đứng ở ngay cây xăng chổ Cầu Mới đi rồi em ra. àk mà anh mặc áo màu gì?
Nó thật sự bất ngờ khi gặp anh. nhìn anh thật chững chạc so với cái tuổi 23. nó thích bạn trai nó như zậy chứ không như nhửng thằng bạn "choai choai" trong lớp của nó của nó. anh nói chuyện củng rất lịch sự và nhẹ nhàng làm cho nó rất có thiện cảm với anh...
Còn anh thì hết sức bất ngờ khi gặp nó. qua nhửng dòng chử vô hồn trên ola anh cứ nghỉ nói" già" lắm rồi. nhưng gặp ở ngoài thì anh đã bị đôi mắt long lanh và nụ cười duyên dáng của nó hút hồn.
Và rồi 1 tháng sau nó đồng ý quen anh. anh và nó thật hạnh phúc. Vì công việc của anh bận suốt và nó thì học cả ngày nên 1tuần hai người chỉ gặp nhau được 1 lần nhưng với nó như vậy là quá đủ rồi.
Tuy k gặp nhau thường xuyên nhưng mổi sáng anh đều nt cho nó. Nhắc nó dậy đi học , dặn nó đi học phải mặt áo ấm kẻo lạnh. đeo khẩu trang. rồi tới trường phải ăn sáng đầy đủ để ko bị đau bao tử. Rồi mổi khi nó bị bệnh anh đều canh giờ uống thuốc mà gọi bắt nó uống.
tuy là ngày nào củng zậy. nhưng nó thấy k hề nhàm chán chút nào. ngược lại nó còn thấy rất hạnh phúc khi đc anh quan tâm như zậy nửa.
mổi tối trước khi đi ngủ anh đều gọi cho nó. có khi hai người nói chuyên cả tiếng đồng hồ.chẵng biết lôi chuyện ở đâu ra nhưng chẳng khi nào hai người lúng túng không biết nói gì nửa.từ chuyện học hành của nó tới chuyện bạn bè nói rồi nhửng rắc rối xung quanh nó, anh đều chỉ cách giải quyết cho nó một cách dể dàng. Còn anh thấy mổi khi giúp gì được cho nó là anh lại vui.Cứ như vậy chẳng bao lâu thì anh và nó nhận ra rằng mình chẳng thể nào sống thiếu nhau được nửa.
Mọi thứ cứ ngở sẽ mãi mãi như zậy thôi nhưng sự đời mà. " Đêm dài lắm mộng" có ai mà biết trước điều gì....

Aaaaaaaa!!!! đang làm gì zậy???
Ola!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ola!
Nó pm mà ko thấy anh trả lời thế là lại vô ME của bạn bè tìm truyện đọc. Dạo qua một vòng nó thấy thật gê sợ con trai bây giờ. Nó thoáng nghỉ ko biết anh ấy có như zậy ko ta.Nó tự hỏi rồi củng tự trả lời cho mình. nó nghỉ anh tốt với nó như zậy mà..
Nhưng tới tối k biết suy nghỉ ntn nó lại nt anh.
A ơi ! Đang làm gì zậy ? rảnh thì nt cho em nha. có chuyện này em muốn nói với anh.
A nè ! anh vừa về tới nhà.sáng nay thấy e pm mà a bận quá k rép đc. có gì chuyện gì mà nghiêm trọng zậy em?
A lên ola đi chuyện này dài lắm nt tốn tiền.hìhì
Ưm. A lên liền
Tuy là một đứa thông minh , lanh lẹ nhưng nó chẵng thể nào lường hết được hậu quả của việc nó sắp làm!!!
Ola!
E
Dạ e đây!
Có chuyện gì zậy em. em nói đi anh nge nè!!!
Em có chuyện này giấu anh lâu lắm rồi. hôm nay em quyết định phải nói cho anh biết.
Chiện gì mà nghe quan trọng zậy em?
Dạ chuyện quá khứ của em trước đây?
Anh bắt đầu suy nghỉ. anh nghỉ chắc củng ba cái chuyện yêu đương này kia thôi.chứ anh củng k dám nghỉ và cũng k muốn nghỉ tới kái " chuyện đó".
Em nói tiếp đi.cứ ấp a ấp úng woài zậy
Em biết khi nói ra điều này có lẽ anh sẻ khinh bỉvà nghỉ em là một đứa con gái hư hỏng.nhưng em k còn cách nào khác.em biết mình k thể giấu anh mãi được.em k mong anh tha thứ cho em. em chỉ mong khi nói ra với anh thì lòng em sẻ được thanh thản hơn.
A àk. E k còn trong trắng nửa... Vì trước đây e quá yêu nên đả lở trao thứ quý giá nhất cho người ta. Em hốihận lắm. Anh cứ mắng chửi em đi. Nhưng zậy em sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn...
Nó nghỉ ra cách thử lòng tuy củ rích rồi nhưg tình tiết củng khác hoàn hảo. khiến anh hoàn toàn tin nhửng gì nó nói là sự thật.anh rất sốc.anh chưa bjờ nghĩ nó là một người dể dải như zậy.quen nó nửa năm trời nhưnganh củng chỉ mới nắm tay và hun má nó thôi. Một phần là anh tôn trọng nó, một phần là anh biết nó k muốn nên a k dám làm gì quá để nó giận.
Anh nhớ lại rồi lại cười nhếch miệng một cách khinh bỉ và nghỉ thầm trong đầu " Her. Con này làm màu khá nhỉ" Tuy là một người ăn học tử tếnhưng anh không thể thoát khỏi cái suy nghỉ cổ hủ và lạc hậu đó. Một phần là cái " Tôi" trong anh quá lớn. Mà củng chẳng trách anh quá đáng được vì với một người như anh thì thừa khả năng để sau này lấy một người đàng hoàng hơn nó. suy nghỉ trong đầu anh loạn kả lên. đây là lúc mà lý trí vàcon tim chiến đấu kịch liệt nhất trong anh. Anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời với nó
Thật sự anh hơi buồn và thất vọng khi nghe em nói chuyện này. anh k nghỉ em có thể dể dàng đánh mất bản thân mình như zậy. bjờ a k biết nói gì nửa. em cho a vài ngày để suy nghỉ lại nha...
Dạ em hiểu rồi anh. thật ra thì em thấy mình cũng k xứng đáng với anh. em mong sau này anh sẻ gặp được một người khác tốt hơn em gấp nhiều lần.chúc anh hạnh phúc !
Gửi xong dòng tin nhắn vô hồn thì củng là lúc hai dòng nước mắt nó tuông trào.Nó k kiềm đc lòng mình. Tim nó đau lắm, tình yêu nó dành choanh và cả lòng tin nửa giờ đây đã tan chảy ra theo dòng nước mắt nhạt nhòa của nó. Nó k nghỉ anh lại là người ích khỉ như zậy. Nhưng thôi! người ta nói chia tay sớm đở đau khổnó tự an ủi lòng mình như zậy để phần nào giảm bớt sự đau đớn từ mối tình đầu tiên


Về phần anh. Sau khi nghỉ ra một lý do từ chối khá khéo léo đó anh củng buồn như thật ra thì củng chỉ là thoáng qua thôi.anh cũng đả vài lần gặp trường hợp này.nên anh thấy củng bình thường. anh hơi sốc vì anh thấy là người đàng quàng như zậy mà lại...
Rồi anh lại cười nhếch miệng " Đời giờ lắm đứa thích làm trò mèo quá, nắm thay thôi mà đã giật ra cứ làm nhưng mình trong sáng lắm"
Ngày đầu tiên: Mới thức giấc nó đả thấy hai khóe mắt mình ước nhòa.có lẻ trong giấc ngủ cũa nó cũng bị ám ảnh về chuyện tối qua.Đã 6h30 nhưngnó vẩn nằm lỳ trên giường.Nó nằm đóđể đợi 1 tn từ anh. Nhưng bây giờ làm gì còn điều đó nửa...
Ngày thứ hai: Nó bị sốt. Chắc do nó khóc nhiều quá. Rồi chiều hôm qua đi học thể dục về nó lại dầm mưa như một con dean. Tới tối về nhà nó lại ra bang công đứng ngắm từng đôi tình nhân tay trong tay ôm nhau đi trên trên phố mà lòng nó quặng đau.Nhớ lại ngày đó anh và nó củng như vậy. mổi khi trời lạnh nó ngả đầu vào bờ vai vửng chắc của anh.còn anh thì choàng tay ôm nó. Nước mắt nó lại rơi....


Mẹ nó k biết chuyện gì đang xảy ra với nó. nhưng thấy nó vô hồn nhưng vậy bà đau lòng lắm.và với linh tính của một người mẹ thì bà củng phần nào đoán được đag có chuyện gì xảy ra với nó...
Nó vẩn đứng đó và đợi tn từ anh nhắcnó đi uốngthuốc....


Ngày thứ ba: Nổi buồn của nó giường như chẳngvơ đi tí nào. Thậm chí vết thương lòng càng ngày càng nặng hơn. Giờ đây nó đã thật sự tuyệt vọng. Nó biết anh sẽ chẳng bao giờ quay lại nửa. Nó thấy mình thật ngu ngốc. Nó ân hận lắm ! Nhưng chẳng lẽbây giờ nó lại đi đính chính lại với anh thì anh còn ghét nó hơn nửa. Thôi thì nó quyết đinh tới đâu thì tới. Con trai thiếu gì tội gì mình phải lụy như zậy. đây đâu phải là cá tính của mình. Gạt vội gạt dòng nước mắt quyết tâm làm lại từ đầu....


Từ ngày chia tay với nó có vẻ cuộc sống của anh k có gì thay đổi nhiều. Có chăng là nhửng thói quen nt hay gọi đt cho nó. Anh cũng k hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ ích kỉ như zậy. anh thừa nhận mình sai nhưng anh k làm khác được. Có lẽ cái tư tưỡng ấu trĩ này anh được tiêm nhiểm từ hồi kấp 3 cho tới khi đi học đại học. Anh cũng rất tự tin vì với điều kiện như anhthì chẳng có gì phải sợ k tìm người như ý.
Nếu anh buông tha cho nó từ đây thì có lẽ mọi việc đã k còn gì để nói.
Anh quyết định lấy vợ việc này thì do mẹ anh phụ trách và anh hoàn toàn yên tâm về việc này.Và bjờ anh xem nó như một vật thí nghiệm trước khi kết hôn.

Ngày thứ tư:
Anh xin lổi em vì anh đã để em fải đau khổ mấy ngày nay. anh củng chẳng khá hơn em là mấy. suốt ngày anh phải suy nghỉ rất nhiều. Anh cũng là một thằng con trai bình thường mà em. anh cũng có lòng ích kĩ. anh luôn muốn vợ anh sau này chĩ là của anh mà thôi. Một bên là tình cảm anh dành cho em.Và anh biết mình chẳng thể tìm được người hiểu anh hơn em.Và anh cần điều đó nên anh đã quyết định bỏ qua chuyện quá khứ của em. Ai mà k có lúc mắc sai lầm quan trọng là em sửa sai như thế nào. Mình làm lại từ đầu nha em ?
Đọc đi đọc lại tin nhắn cũa anh gữi 4 , 5 lần nhưng nó vẩn k thể tin vào mắt mình. Nó vui biết bao nhiêu. Một lầm nửa nó lại khóc. Nhưng khác những lần trước. Lần này nó khóc vì hạnh phúc. Anh đã đến như một cơn mưa trái mùa làm dịu đi nhửng nổi khô cằn từ lòng nó. Tuy nó chưa hề bị gì cả nhưng giờ đây nó xem anh thật cao thượng.
Có thật là anh k quan tâm đến chuyện trước đây của em nửa k ?
Anh đã nói rồi. Giờ đây thứ anh cần làtình cảm của em. em phải bù đắp lại cho anh bằng tình cãm nha !!!
Những lời đường mật của anh làm cho nó đắm chìm trong hạnh phúc. thế là anh và nó lại trở về như trước. nhưng lần này hạnh phúc hơn rất nhiều. lòng tin của nó dành cho anh đã là tuyệt đối rồi. Và cũng chẳng biếttừ lúc nào anh đã tự biến mình thànhmột con cáo già ghê tỡm.


Thế rồi nhửng cái ôm thật chặt nhửng nụ hôn đầu đời đầy bỡ ngở đến với nó thật đẹp làm sao. Đôi khi nó còn có suy nghĩ sẻ trao tất cả cho anh nửa.
Hình như năm nay 26/3 trường em cótổ chức cắm trại qua đêm đúng k ?
Dạ. nhưng sao anh biết.
Anh nge thằng em họ nó kể.
Dậy tối bữa đó em đi chơi với anh rồi khoãng 9h30 mình về trường nha ?
Dạ . anh tính sao cũng được !
Thế rồi cái ngày định mệnh của đời nó cũng tới. Sau những lời thề non hẹn biển và hứa hẹn sau này học xong sẻ làm đám cưới với nó thì nó vẩn chưa đồng ý vào nhà nghĩ với anh. Giường như có 1 sức mạnh vô hình nào đó ngăn nó lại nhưng nó vẫn k thể kiềm đc lòng mình khi nghe anh nói
Anh đã k quan tâm tới quá khứ của em nửa zậy mà em còn tiếc với anh cái gì sao ?
Thế là từng nụ hôn âu yếm,từng chiếc cút áo được cởi ra, rồi nhửng hành động vuốt ve của anh làm cho nó rất ái ngại. nhưng anh thì vẫn cứ nghĩ nó đang giả nai. anh khinh nó.vì vậy lần qh đầu tiên của nó thật đau đớn. anh đã đối xử với nó như 1 con cave.
Đến lúc anh biết đây là lần đầu tiên của nó thì đã quá muộn. bây giờ anh mới biết trước giờ nó thử lòng anh. nhưng mọi thứ đã quá muộn
Nó thì thầm vào tai anh: anh có hạnh phúc k ?
anh lặng người đi.k lẽ bjờ anh nói với nó lý do anh quay lại với nó là vì anh xem nó là vật thực hành trước khi hôn nhân. rồi còn 2 tháng nữa thôi là tới đám cưới anh...
Bây jờ anh chẵng cách nào dừng lại được nửa. Dục vọng cũa anh chẳng khác gì 1 con thú đói. Cứ 2 , 3 ngày là anh tìm cớ gặp nó. Lấy kái cớ là bjờ yêu nó quá lúc nào củng nhớ tới nó. Cái gì ăn woài rồi cũng chán. Đúng 2 tháng sau cái ngày nó trao thân cho anh thì anh đã biến mất như 1 cơn gió cũng nhanh như lúc anh quay về với nó.
Sự thật lúc nào củng phủ phàng.Nó tìm đến nhà anh và biết được rằng anh đã dọn đi từ mấy ngày trước rồi.Những người xung quanh chẳng ai biết nhà anh ở đâu.Họ chĩ nghe anh nói là công trình ở đây đã xong và anh quay về nhà lấy vợ.
Nghe tới đây con người nó hụt hẩng. Nó khụy chân xuống rôì bật khóc nức nở.Mối tình đầu của nó là như thế này sao?
Khi mở mắt ra nó đã thấy mình ở bệnh viện.Gương mặt ướt nhòa nước mắt và đầy nổi đau khổ cũa người mẹ già làm nó thắc mắc k biết đang có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng thì Nó cũng biết rằng mình đã có thai được 7 tuần.
Mẹ nó hù dọa , nài nĩ , van xin nó đủ cách nhưg nó củng k nói đứa con này cũa ai. Mà sự thật thì bây jờ nó cũng có biết kể về anh như thế nào. Mẹ nó nói fải phá cái thai này đi vì nó còn đang đi học. Nhưng nó thì lại không muốn nó sợ đau và nó nghỉ con nít kô có tội gì hết.
Nó nằm ở bệnh viện hai ngày thì bác sĩ cho nó về kèm theo lời dặn " mổi tháng nhớ tới khám thai định kì "....
Cuối cùng nó quyết định bỏ nhà đi tới nơi khác.nó k muốn sống ở đây để chịu nhửng lời thị phi kì thị từ hàng xóm. nó lén cắp 1 số tiền khá lớn của mẹ nó. Và việc đầu tiên nó làm là đi giải quyết cái " hậu quả" từ tình yêu...
Số tiền ít ỏi của nó k đủ để sống ở 1 nơi bon chen như sài gòn này.
Và với lời dụ dổ ngon ngọt của"chị"nhà trọ kế bon nó đã quyết định vào làm ở 1 quán bar. Nó hy vọng rằng những lời chị ấy nó là sự thật , rằng 1 ngày nào đó nó sẽ tìm được 1 người chồng tốt. Và rồi nó đã gặp được vị " hôn phu " của mình.Tuy lớn hơn nó gần 20 tuổi nhưng ông ta rất chiều chuộng nó.
Cứ tưởng cuộc đời nó đã được yên ổn hạnh phúc!!!
"Em đã có thai được 2 tháng , và kết quả xét nghiệm HIV của em đã dươngtính, chị khuyên em nên đến các trung tâm tư vấn để tìm cách cứu đứabé"
Hạnh phúc đến với nó chưa bao lâu thì bây giờ lại vụt mất. Nó ra khỏi cửa phòng rồi cười lên như đang lên đồng làm ai cũng phải nhìn nó.
Nó bắt taxi ra cầu sài gòn. Nhắm mắt lại. Nó không trách ai hết. Nó nghĩ rằng có lẽ kiếp trước nó đã làm khổ người khác nên kiếp này nó phải trả.
Sáng hôm sau người ta phát hiện được thi thể một cô gái nằm dạt trên bờ sông. Các giấy tờ tùy thân của cô cũng bị trôi đi mất. Hài cốt của cô được 1 ngôi chùa gần đó giữ lại..

Có lẽ khi ở đây lòng cô sẻ thanh tịnh và cầu mong sao cho kiếp sau của cô không còn phải đau khổ nửa.....


Hạnh phúc mơ hồ.....thoáng có rồi lại thoáng mất.......hi vọng thật nhìêu.....mọi công sức bỏ ra cuối cùng cũng chĩ là trò đùa vô nghĩa...........học và hiễu.........để tự cho bản thân mình một cơ hội.

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

“Hãy ôm em đến hết cuộc đời!”

 Chị bật đứng dậy, tiện tay vớ lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào hai bộ mặt đáng nguyền rủa kia. Chị bước đi đầy căm hờn...

Chị một tay xách chiếc vali nặng trịch, một tay dắt theo đứa con trai vẫn chưa hết ngơ ngác và lo sợ, đi như chạy ra khỏi nhà, không quay nhìn lại. Chưa bao giờ hai từ “li hôn” lại mảy may xuất hiện trong suy nghĩ của chị, nay sẽ thành sự thật.
***
Chị lấy chồng năm 22 tuổi, chồng chị là một trinh sát hình sự, một công việc đầy nguy hiểm nhưng đáng trân trọng. Cuộc sống gia đình của một trinh sát không bình lặng như những gia đình khác, bởi anh thường xuyên có những chiến dịch đột xuất và bí mật. Lấy nhau đã lâu, nhưng chẳng bao giờ chị thôi thấp thỏm, lo lắng mỗi lần anh xuất kích. Bạn bè cứ hay trêu đùa chị “lúc nào cũng đi bí mật thế, cẩn thận không chồng cắm sừng cho lúc nào không biết!” nhưng chị chẳng để tâm, vì trong chị luôn luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với chồng.
Cách đây hơn một tháng, trong một đợt truy quét tội phạm ma túy, anh bị thương khá nặng. Chị xót xa nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể chồng, tựa như chính chị bị những vết đau đâm thấu. Khi những vết thương chưa lành hẳn, anh đã đòi ra viện. Từ lúc đó, anh như trở thành con người khác. Chị thường bắt gặp lúc anh lén ngắm nhìn mẹ con chị chơi đùa, lúc ngồi bên giường đắp lại chăn cho con, vân vê mái tóc thằng bé. Nhưng lại tỏ ra lạnh lùng mỗi khi chị tiến đến gần. Chị mơ hồ cảm thấy có điều gì là lạ.
***
Quán cafe nơi anh hẹn gặp chị là một quán nhỏ vắng vẻ, không quá xa căn nhà của vợ chồng chị đang sống. Chị tủm tỉm nghĩ thầm: “Anh hôm nay lãng mạn quá, lại hẹn chị đi uống cafe cơ đấy!”. Chị diện một bộ cánh đẹp, tung tẩy đến cuộc hẹn. Trông thấy chị tiến lại gần với nụ cười dịu dàng quen thuộc, anh liền khoác tay một phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh mà đến giờ chị mới kịp nhận ra. Ngỡ ngàng, chị đứng sững nhìn anh, không biết phải nghĩ gì. Anh nhẹ nhàng: “Em ngồi xuống đi, anh có chuyện cần phải cho em biết”. Chị ngồi đối diện với anh và người phụ nữ kia, đầy nhẫn nhịn và kiềm chế để lắng nghe hết câu chuyện. Anh nói: “Đây là Hiền, đồng nghiệp của anh. Sau tất cả những gì vừa xảy ra, anh thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và mong manh, anh không thể tiếp tục sống với em nữa, anh muốn sống hết mình bên cô ấy. Anh yêu cô ấy cũng được một thời gian rồi…”, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Hiền: “Vậy anh muốn em chấp nhận chuyện này à? Anh muốn em làm thế nào?”. Anh bình tĩnh: “Mình li hôn nhé!”.
“Hãy ôm em đến hết cuộc đời!”, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, bao, vo chong, hanh phuc
Đầy bất ngờ và xúc động, anh đứng dậy vòng tay ôm chặt lấy người vợ thân thương... 
Chị quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, cô ta nhỏ nhẹ: “Chị cho em xin lỗi. Em tin sau này chị sẽ hiểu”. Ánh mắt cô ta có vẻ xót xa và có điều gì đó uẩn khúc mà chị không thể hiểu, chỉ biết chị đang giận dữ đến tột độ, máu chảy rần rật trong huyết quản chị, mặt chị nóng bừng lên. Chị bật đứng dậy, tiện tay vớ lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào hai bộ mặt đáng nguyền rủa kia. Chị bước đi đầy căm hờn.
Mấy ngày sau anh vẫn không về nhà, chị khóc ròng, chìm đắm trong suy tư, cứ nghĩ rồi lại đau, đau rồi lại nghĩ. Suốt mấy ngày, chị cứ hồi tưởng lại mãi những kỷ niệm của hai người, rồi lại nghĩ đến những biểu hiện lạ thường của anh. Niềm tin của chị đã lung lay, nhưng chị không dám tin chồng đã ngoại tình, trong chị đầy những mâu thuẫn giằng xé. Chị ôm lấy cái điện thoại, cứ 5 phút chị lại bấm máy một lần, những con số quen thuộc của một người thân thuộc. Chỉ có những tiếng tút dài đáp lại chị.
Bỗng có tiếng chuông cửa, chị bừng tỉnh chạy ra mở. Đứng trước mặt chị không phải là anh. Người đưa thư giao cho chị một phong bì có ghi tên chị rồi đi ngay. Chị hụt hẫng quay trở vào, mở phong bì, chết lặng khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký của chồng. Từ lúc đó, chị thôi không cố gắng trả lời những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của con: “Bố đâu rồi hả mẹ?”. Chị chỉ biết ôm lấy nó khóc ngất đi trong đau đớn và suy sụp. Không biết hai mẹ con chị đã ngồi như thế trong bao lâu, chị mơ màng nghe tiếng con lay gọi, nhưng chị không thể cử động được. Đến khi tỉnh dậy, thằng bé đã ngủ gục trong lòng chị từ bao giờ, trời đã sáng rõ. Chị gọi con dậy, gói ghém đồ đạc. Bỏ lại trên bàn tờ đơn ly hôn đã ký, chị dắt tay con ra bước ra khỏi nhà.

Tiếng rao của thằng bé bán báo làm chị giật thót bởi một linh cảm chẳng lành. Thả rơi cái va li xuống đất, buông tay con, chị gọi giật thằng bé bán báo và mua một tờ. Những dòng chữ cứ nhòa dần đi nhảy múa trước mắt chị… Giờ thì chị đã hiểu…
***
Mở cửa phòng bệnh, bước vào, chị ngạc nhiên khi thấy Hiền - cô gái chị gặp trong quán cafe, đang lúi húi với những cặp lồng, cốc, thìa... Cô gái nghiêm nghị không chải chuốt, trông chững chạc trong bộ cảnh phục, ngước nhìn chị bằng con mắt đầy cảm thông và chia sẻ. Hiền kể cho chị nghe về cuộc truy bắt tội phạm ma túy mà chồng chị đã tham gia, đó là những tội phạm vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh. Kẻ gây ra những vết thương mang mầm bệnh cho anh đã bị bắt. Nhưng anh thì phải nằm điều trị và theo dõi ở đây trong khi đợi kết quả cuối cùng. Anh rất yêu gia đình và không muốn làm khổ mẹ con chị, anh đã nhờ Hiền cùng thực hiện kế hoạch đó để đẩy chị ra xa anh. Chị xúc động nắm tay Hiền, không nói nên lời.
Đứng từ xa chị trộm nhìn chồng, anh đang ngồi trên ghế đá của bệnh viện, mắt nhìn đăm chiêu ra xa, vẫn cái vóc dáng thân thương với mái tóc dày và lòa xòa, chắc đã lâu không cắt khiến khuôn mặt anh trông càng trở nên gầy nhỏ và xanh xao hơn. Chị khẽ khàng bước lại gần. Anh quay lại, bắt gặp đôi mắt ngân ngấn nước của chị, đầy bất ngờ và xúc động, anh đứng dậy vòng tay ôm chặt lấy người vợ thân thương. Chị òa khóc, trái tim chị đập từng nhịp thổn thức: “Hãy ôm em đến hết cuộc đời này anh nhé!”.
 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates