Social Icons

Pages

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Yêu có cần phải nói?

Truyện ngắn: Yêu có cần phải nói?

Đôi khi Yêu, có cần phải nói ra không?

John, anh chàng người Mỹ gốc Hoa đang thơ thẩn với bản nhạc viết dở, bỗng bị cô giáo gọi lại bằng câu hỏi:

- John, trong giờ học của tôi, bạn có thể ra ngoài nếu bạn không muốn nghe, nhưng nếu bạn đã ngồi trong lớp rồi, hy vọng bạn có thể tập trung vào bài giảng, bạn nói tôi nghe: Thế nào là tĩnh mạch??? Thế nào là gây mê ???

- Okie, thưa cô, Tĩnh mạch ư? – Một con sông trôi nhẹ nhàng trong sinh mệnh, mãi mãi chỉ hướng về nơi cư ngụ của trái tim.

Gây mê ưh? – Một khi nó thành họ hàng với thần kinh cảm giác, thì tất cả những lời ngọt ngào của bạn sẽ làm đông cứng những đau đớn của ca mổ kinh hoàng.

Cả lớp ồ lên kèm theo tràng pháo tay giòn dã, và kể từ đó John đã gây đc thiện cảm với cô giáo của anh.

John là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, so với các bạn trong lớp, có lẽ anh lớn hơn đến cả gần chục tuổi, lí do anh vào đại học với số tuổi như vậy là vì trước đây anh có làm việc cho gia đình về vài việc lặt vặt, có liên quan đến Y tế, sau này thấy cần có cái bằng để kiếm sống nên anh quay về quê hương của Mẹ, nơi anh sinh ra và lớn lên tại đó chỉ có 8 năm để học tiếp lên đại học.

Quay lại Trung Quốc sau bao năm xa cách, anh cảm thấy nó xa lạ, phần vì xa nó đến nay đã bao năm rồi, những kí ức tuổi thơ bên sông Trường Giang tuy vẫn còn đó nhưng không đủ để làm anh luyến tiếc khi xa và bồi hồi khi quay lại, phần vì trong anh, có lẽ Mỹ mới là quê hương của anh. Trong người anh mang 2 dòng máu, nên anh thạo cả 2 thứ tiếng, tiếng Hoa của anh phát âm tuy không đc chuẩn nhưng mỗi khi anh phát âm ra câu nào là mọi người đều khen nghe thật ngộ nghĩnh, có chút gì đó bồng bềnh, một chút gì đó tinh nghịch, một chút gì đó bay bổng……

Trong mắt mọi người trong lớp, John là một đàn anh tuyệt vời, vì mỗi khi trường có tổ chức văn nghệ, John luôn đứng ra lo toan từ đầu đến cuối, bản lĩnh của anh đc thể hiện qua những bản nhạc piano, hay những bản dương cầm, hay những bản ghita mượt mà, êm đềm…. Kết hợp với tính hài hước của anh là những bài thơ tinh nghịch nhưng sâu sắc và trơn tru, bóng bẩy. Một sinh viên Y như anh có đc những bản lĩnh đó, quả thật đáng nể.



Mời bạn click vào đây để tải file audio Blog Radio 4: Yêu có cần phải nói? - Ảnh minh họa: Deviantart.com

Một buổi chiều ngồi trong lớp tự học, cái lạnh của mùa đông khiến John chỉ muốn ngủ như những chú gấu mèo, co mình trong lớp áo khoác dày cộp, nghe nói hôm nay có tuyết, nhưng hình như chưa rơi. Ngồi bên cạnh cửa sổ, John ngắm những chiếc lá vàng rơi là là trên mặt đất, bảo vệ trường quét hết lớp này đến lớp khác, cây về đông dần dần trơ trụi, nhưng vẫn còn xót lại những chiếc lá chưa muốn lìa cành. John ngẫu hứng lấy máy ảnh và bước ra con đường giữa trường chụp vài kiểu. Phía trước mặt là một bóng dáng có chút gì đó quen thuộc, có chút mơ hồ, có chút không chắc chắn rằng bóng dáng đó đã có 1 thời làm John xao xuyến.

- Xin lỗi, cảm phiền một chút, tôi đang chụp một bức ảnh…

- Ồh xin lỗi, tôi không biết ....

Người con gái quay mặt lại và đi sang một bên để John chụp, John bỗng nhận ra, đó là cô giáo của 2 năm trước, cô giáo đã làm John một thời chăm chỉ để có kết quả xuất sắc trong kì thi chọn của trường.

- Cô Trương....Cô còn nhớ em không?

John tươi cười và hỏi cô giáo, đôi mắt lóe lên niềm vui hớn hở.
Cô ngoảnh mặt lại …

- Em là … … Àh ..... Cô ngập ngừng rồi àh lên một tiếng và đi lại về phía John. – Là John, anh chàng Hoa Kiều, đúng không?

- Vui quá, cô vẫn còn nhớ em àh? John cười ha hả vì vui sướng

- Nhớ chứ, John ngày đó thật xuất sắc mà.

- Cô vẫn dạy ở khu trường này hay sang dạy bên trường mới rồi?
- Thi thoảng chạy đi chạy lại, lúc thì bên trường cũ, lúc thì bên trường mới, em dạo này học thế nào?

- Vẫn vậy, thảo nào trường không to mà 2 năm nay không gặp cô đâu cả.
Cô giáo mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi làm rối lên một khoảng.

- Ồh, tuyết rơi rồi, cô có thể chụp với em một kiểu ảnh không?

John cảm thấy thật vui vẻ vì người con gái đó bỗng dưng lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, hàng cây lá vàng trải dài về phía trước mặt cho đến cuối con đường ra khỏi cổng trường, dưới hàng cây này, 2 năm trước cô giáo đã dạy bài thật nhiệt tình cho John, mọi kỷ niệm dường như vẫn là ngày hôm qua .... Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều hơn, anh không thấy lạnh mà ngược lại còn thấy nóng trong lớp áo khoác của mình.

Anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, 2 năm trước, anh thực sự cảm thấy quý mến cô Trương, các giờ học khác anh có thể loay hoay làm thứ này thứ kia, nhưng đến giờ cô Trương, anh chăm chú nghe từng câu từng chữ, và chỉ sợ hết giờ học, anh gây đc sự chú ý của cô bằng những thiện cảm và đã từng mời cô về làm gia sư. Kỳ học kết thúc, anh không còn gặp lại cô nữa.



Mời bạn click vào đây để tải file audio Blog Radio 4: Yêu có cần phải nói? - Ảnh minh họa: Deviantart.com

Đã bao lần không biết vô tình hay hữu ý, John chỉ đi dạo trong trường, đi khắp nẻo này nẻo kia chỉ để tình cờ bắt gặp đc bóng dáng quen thuộc của cô, nhưng 2 năm nay, John không hề nhìn thấy bóng dáng đó. Những buổi chiều ngồi luyện thêm về Piano làm John có cảm giác xao xuyến, bản nhạc ngày đó John viết dở, vẫn chưa 1 lần chơi cho cô nghe.

Có được số điện thoại của cô qua thông tin của trường, John hồi hộp gọi điện mời cô đi uống cà phê.

Ánh mắt John nhìn cô giáo làm cô có vẻ ngại ngùng, cô Trương tuy trẻ tuổi nhưng năng lực lại khá cao, và dường như các cô như cô Trương luôn kén chọn cho người bạn đời của mình. John nghĩ vậy.

Mỗi lần mời cô đi uống cà phê hay đi dạo đâu đó, cô đều rất tự nhiên như cô giáo với học sinh, thì vốn dĩ John là học sinh của cô mà, một học sinh hơn cả tuổi cô giáo. Mỗi lần John nói ra câu nào trêu cô là cô cười sảng khoái mà duyên dáng, để lộ hàm răng trắng muốt, nhìn cô cười khiến John cảm thấy thật hạnh phúc, muốn ngồi bên cô mãi chỉ để ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc đó, nhìn thật lâu, thật kĩ....

- Dạo này em có vẻ trầm hơn trước, đúng không?

- Cô thấy em trầm hơn trước àh? Còn nhớ 2 năm trước, cô nói với em rằng: "Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó" không?
- Ồh, nhớ chứ, hóa ra dạo này trầm đi là đang yêu rồi nhé, thế đã dũng cảm nói thật to với người đó chưa?

- Em không đủ dũng cảm để nói thật to với người đó, nếu có thể, em sẽ nói thật khẽ, đủ để khoảng cách giữa cô và em đang ngồi, cô có thể nghe thấy.

Cô giáo bất ngờ, nhưng vẫn im lặng...

Con đường bỗng trở nên dài thăm thẳm, John bước đi mặc những hạt tuyết rơi trắng áo, vào giữa đông rồi, lá trên cây đã không còn nữa, để cây trơ trụi thành 1 hàng dài băng giá. Có lẽ lá không thể tiếp tục ở trên cây đc nữa, đã đến lúc lá phải rời cành rồi.

Em bé bên đường nhặt những chiếc lá rơi rồi chạy đến bên John hỏi:

- Chú ơi, lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?



Trầm lặng 1 lúc John trả lời:

Lá lìa cành không phải là vì gió cuốn đi, cũng không phải là vì cây không muốn giữ lá lại, mà bởi vì đó là sự trở lại của tự nhiên, nếu như lá muốn tìm một nơi để trở về mà cây vẫn muốn giữ lá ở lại thì đến một ngày nào đó, lá vẫn sẽ héo khô, và vẫn sẽ rơi xuống, thực ra lìa cành cũng là một sự lựa chọn của lá, lá là một đôi cánh không biết bay, còn đôi cánh lại là chiếc lá rơi tự nhiên trong không trung.....

Lá lìa cành là vì gió cuốn lá đi? Hay là vì cây không giữ lá lại?

John quay đầu lại, em nhỏ đã bỏ đi từ bao giờ…

Cô nói: Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó, nhưng đôi khi, Yêu có nhất thiết phải như thế không?

Quầng mặt trời đẹp rực rỡ ở Long An

Quầng mặt trời đẹp rực rỡ xuất hiện ở Long An



Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp đấy!
Vào trưa nay (28/4/2012), quầng mặt trời tuyệt đẹp đã xuất hiện ở bầu trời Long An. Hiện tượng này xảy ra vào lúc 11 giờ trưa và kéo dài đến khoảng 12 giờ 30 phút.


Quầng mặt trời xuất hiện tại Long An.

Những bức ảnh này được chụp tại khu vực huyện Tân Trụ, Long An. Đây là một hiện tượng kỳ thú và hiếm gặp. Rất nhiều người đã có may mắn được chứng kiến quầng mặt trời. Ai cũng đều bất ngờ và thích thú khi nhìn thấy hiện tượng này. Vào tháng 8 năm ngoái, quầng mặt trời cũng đã xuất hiện tại Lào Cai đấy các bạn ạ!

Còn bây giờ, chúng mình cùng xem thêm những hình ảnh về quầng mặt trời tuyệt đẹp này nhé!


Nhìn rất đẹp phải không các bạn?






Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp.


Quầng mặt trời là hiện tượng quang học của tự nhiên.




Khi quầng mặt trời xuất hiện là lúc thời tiết khô ráo, không mưa, trời có nắng to.




Quầng chỉ xuất hiện vào ban ngày (có mặt trời), hoặc ban đêm (có mặt trăng) trong mùa hạ và mùa thu hàng năm. Quầng mặt trời, mặt trăng là hiện tượng quang học, do ánh sáng của mặt trời hoặc mặt trăng chiếu qua đám mây tầng cao (độ cao khoảng 7 - 8km); ánh sáng mặt trời, mặt trăng bị khúc xạ, phản xạ sinh ra những vòng tròn. Quầng mặt trời, mặt trăng có 7 màu như màu sắc của cầu vồng, tuy nhiên, sự sắp xếp màu của quầng ngược lại với cầu vồng: Trong cùng là màu đỏ, tiếp đến là da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. 

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Lá thư tình của chàng trai




Đây là lá thư tình của một chàng trai. Bố của cô gái không tán thành mối quan hệ của 2 người và ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt. Buồn....tuyệt vọng.....Chàng trai quyết định gửi cho cô bạn gái lá thư chia tay này :

1.Tình yêu tuyệt vời anh dành cho em
2. Đã không còn nữa. Và anh thấy sự chán ngấy với em
3. Ngày một nhiều thêm. Khi chúng ta gặp nhau
4. Anh thậm chí chẳng quan tâm tới khuôn mặt em đâu.
5. Điều duy nhất anh muốn là
6. Ngắm nhìn những cô gái khác. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
7. Kết hôn với em. Buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta
8. Thật tẻ nhạt và nó chẳng hề
9. Làm anh chờ đợi gặp em nhiều hơn nữa
10. Em chỉ biết nghĩ cho mình em thôi.
11. Nếu chúng ta kết hôn, anh cảm nhận được
12. Cuộc sống sẽ trở nên đầy bất ổn. Và anh sẽ không tìm thấy
13. Niềm đam mê khi ta chung sống. Anh có một trái tim
14. Nhưng chắc chắn không phải
15. Để dâng hiến cho em. Chỉ mình em trên thế gian này mới
16. Thât ích kỉ và ngốc nghếch, vậy nên em chẳng
17. Có khả năng ôm trọn trái tim anh
18. Anh thật sự muốn em hiểu rằng
19. Những điều anh nói là sự thật. Em sẽ giúp anh rất nhiều nếu em
20. Hiểu được tình yêu của chúng ta đã kết thúc. Đừng cố gắng
21. Trả lời anh. Lá thư này toàn những điều
22. Anh không hề mong muốn. Em đừng nghĩ viển vông
23. Về tình yêu thật sự với anh. Thôi chào em. Hãy tin lời anh nói.
24. Anh không thể quan tâm tới em nhiều hơn đâu. Và xin em đừng nghĩ rằng :
25. Anh vẫn sẽ mãi là người yêu em.

Thật là một bức thư quá tồi phải không? Tuy vậy, cuối thư chàng trai chỉ yêu cầu cô gái đọc những dòng thư lẻ. Bạn thử đọc lại một lần nữa xem, bảo đảm sẽ rất thú vị đấy! Và bạn cũng đoán được thái độ của người bạn gái kia chứ?
 

Tách cà phê muối


 


Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
 

Lời tỏ tình không lãng mạn



Thư Bố gửi con gái.

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng 1 người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"

Bố của con.

Có cánh chuồn nào trên vai em không?


Co canh chuon nao tren vai em - Petalia.org


Yêu một người không nhất định là phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Co canh chuon nao tren vai em - Petalia.org
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
Yêu một người không nhất định là phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
“Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!”

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !




Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. 


Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

100 lời xin lỗi dễ thương nhất

100 lời xin lỗi dễ thương nhất


 

Ngày thi đầu tiên của học kỳ thứ nhất, tôi hoàn thành bài thi sớm nên quyết định gọi cho anh.
- Em tan học sớm. Anh ghé đón em được không ?
- Được. Em chờ anh 5 phút.
- 5 phút á ? Nhà anh nằm kế bên trường em mà ?
- Nhưng anh phải chuẩn bị...
- Rồi. Nhanh lên nghen anh.
2 giờ trưa, nắng chói chang. Tôi đứng dưới tán cây và tự quạt mát cho mình.
5 phút trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tôi bực bội liếc xem đồng hồ đeo tay.
10 phút... anh vẫn chưa tới... hổng lẽ anh gặp tai nạn gì sao?
15 phút... cuối cùng anh cũng xuất hiện.
- Sao anh tới trễ quá vậy ?
Dường như anh không bận tâm đến vẻ khó chịu của tôi, trả lời tỉnh bơ:
- Ờ......anh...... đang xem tivi.
- Xem tivi ? Sao anh không tắm rửa hay ăn uống gì đó luôn trước khi ra đây ?!?
Tôi không biết phải nói gì hơn ngoài câu cay cú đó. Tôi không nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm mà anh đưa sang, chỉ đứng đó trân mắt nhìn anh giận dữ.
- Anh xin lỗi.
Đó là lần đầu tiên anh nói tiếng "xin lỗi" với tôi.
Anh là dạng con trai không bao giờ nói tiếng "xin lỗi" với một người con gái.
Tôi nhìn anh. Cơn giận nguôi dần. Im lặng, tôi cầm lấy mũ bảo hiểm và ngồi lên xe.
Anh luôn luôn là như thế, không một lời giải thích, không phân trần, không cãi cọ. Điều duy nhất anh làm là... nói lời xin lỗi. Nhưng với tôi, mọi chuyện không thể đơn giản được giải quyết chỉ bằng một lời "xin lỗi".
Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh giải thích. Anh thú nhận, đó là lần đầu tiên anh nói tiếng xin lỗi với một người con gái. Vậy đã đủ. Nhưng mà, từ đó về sau, khi anh nói "xin lỗi" thì tôi hiểu rằng điều đó có nghĩa là: "Em đừng nói nữa."
Đến lần xin lỗi thứ 59, tôi bật khóc.
- Anh sẽ không phải nói lời xin lỗi với em lần nào nữa đâu. Khi mà anh không thể thay đổi, em cũng không thể cho anh cơ hội mãi được. Thật tuyệt vọng khi nghĩ rằng mọi chuyện có thể khác đi.
Anh ôm lấy tôi và nói câu xin lỗi thứ 60.
Anh không hiểu cảm giác của tôi. Vẫn không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào cả. Tôi chợt thắc mắc, phải chăng anh đang giấu tôi điều gì đó.
- Có chuyện gì xảy ra với anh thời gian gần đây vậy?
- Không có gì.
- Nhưng anh trông lạ lắm.
- Đâu có đâu.
- Anh có thể cho em một câu trả lời nào khác được không? Anh có hiểu rằng em rất lo lắng và bất an. Anh còn xem em là bạn gái của anh nữa không?
- Anh xin lỗi.
- Em không muốn nghe anh nói tiếng xin lỗi.
Rồi tôi cúp máy. Và anh không hề gọi lại. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi nên... chia tay thì hơn.
... anh nói xin lỗi lần thứ 99... 


Kể từ lần đó, tôi không gọi điện cũng không đến tìm anh nữa. Thỉnh thoảng tôi nhận được những cú phone lạ. Nhưng lúc bắt máy, đầu dây bên kia lại không lên tiếng. Có lẽ đó là anh. Tại sao anh không nói gì cả?
Một tháng sau, tôi nhớ anh quay quắt. Không thể cưỡng được, tôi ghé sang trường tìm anh.
- Xin lỗi, hôm nay XX có đến lớp không?
- Mình nghe là cậu ấy bỏ học rồi.
- Hả ? Tại sao lại vậy ? Anh ấy nghỉ học lúc nào ?
- Cậu ấy không đến trường hơn một tháng nay rồi.
- Ơ... cám ơn bạn.
Một tháng?? Có chuyện gì vậy. Tôi phóng về nhà và gọi ngay cho anh.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp"
Gọi số nhà cũng không có người bắt máy. Chẳng lẽ gia đình anh chuyển nhà? Thật không thể tin được, anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tôi bắt đầu thấy quẫn trí.
Bất ngờ điện thoại tôi reo vang. Là đứa bạn thân của tôi, đồng thời là "tiểu đệ" của anh.
- Chị ! Chị đang ở đâu vậy ? Anh XX nằm viện rồi.
- Thật sao ?
- Phải, anh ấy đang ở bệnh viện H.A. Chị tới ngay đi !
- Ừh.
Tôi phóng như bay đến bệnh viện, hỏi số phòng rồi chạy ào lên.
Anh nằm đó, tái xanh và bất động. Chỉ đưa mắt nhìn tôi không nói.
- Chuyện gì xảy ra cho anh vậy ? Sao anh không liên lạc với em?
Anh vẫn không trả lời.
- Hãy trả lời em đi... sao anh không nói gì hết vậy ?
Có giọt nước mắt lăn dài trên má và anh dồn hết chút sức tàn còn lại trong cơ thể để nói với tôi một câu...
- Anh xin lỗi.
Và rồi anh nhắm mắt lại vĩnh viễn.
- Đừng đùa nữa... tại sao lại nói xin lỗi em... đừng... đừng xin lỗi, anh hãy mở mắt ra đi... trả lời em đi...
Tôi gục xuống bên giường và khóc như mưa.
- Tại sao anh chỉ nói lời xin lỗi?... tại sao anh không giải thích cho em hiểu? em không tha thứ cho anh đâu... hãy mở mắt ra nhìn em này... em van anh, mở mắt ra nhìn em đi...
Đó là lời xin lỗi thứ 100.
Anh thật sự chưa từng rời bỏ thế giới này. Anh vẫn hiện về trong những giấc mơ của tôi. Vẫn cười đùa với tôi và vẫn gọi tôi hai tiếng "bé iu"... có điều... anh không cần nói tiếng xin lỗi với tôi thêm lần nào nữa.
Một tháng sau, mẹ anh đến tìm và đưa cho tôi một chiếc hộp, trong ấy đựng 100 tấm ảnh của anh. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện, là lời giải thích muộn màng cho những điều tôi vẫn luôn thắc mắc.
Lần thứ nhất, Bé iu ạ, anh thật lòng không cố ý đến trễ. Nhưng ngay khi bước chân ra khỏi nhà, trái tim anh nhói lên đau đớn và khiến anh quỵ ngã. Căn bệnh quái ác vẫn hành hạ anh hằng ngày. Nhưng anh đã hứa với em thì anh nhất định phải đến và anh đã đến rồi. Chỉ là... anh không đủ can đảm nói với em sự thật. Hãy tha lỗi cho anh!
Lần thứ hai...
Lần thứ ba... 


Lần thứ 99, Bé iu ạ, anh thật lòng không muốn bỏ em ở lại một mình trên thế giới này đâu. Nhưng phải thế thôi, có lẽ Thượng Đế không muốn cho anh cơ hội được nói tiếng yêu em. Không cho anh cơ hội được nắm tay em trong ngày cưới. Em là người con gái đầu tiên anh nói lời xin lỗi. Và cũng là người con gái đầu tiên anh muốn được sống cùng trong cả quãng đời còn lại. Hãy tha lỗi cho anh vì đã không thể ở đó để mang lại hạnh phúc cho em... hãy hứa với anh đi... em đừng khóc. Anh không muốn em phải rơi lệ vì anh đâu... yêu em rất nhiều. XX.
Tấm hình cuối cùng chụp anh trong bệnh viện. Mặc dù anh trông rất yếu nhưng nụ cười nở trên môi anh tươi tắn hơn bao giờ hết.
Làm sao tôi không khóc cho được? Khi mà, vào lúc anh cần đến tôi nhất... tôi lại không có ở đó. Tôi ôm tấm ảnh vào lòng, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt khi tôi thì thầm với linh hồn của anh :
- Em xin lỗi...

Hãy yêu anh em nhé!

Hãy yêu anh em nhé!


Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi buổi sáng thức dậy căn phòng xung quanh như rộng thêm ra, bầu trời qua khung cửa sổ cũng như cao hơn và những cơn gió như hát lên một giai điệu nhẹ nhàng khiến lòng em tươi mát.

Hãy yêu anh em nhé
Để mỗi khi anh cầm phone là chuông điện thoại nhà em lại đổ dồn. Để những gì em trải qua cả ngày tóm gọn lại chỉ trong 5 phút. Bỏ đi những nỗi buồn, giận dỗi, lo toan và giữ lại hết thảy những niềm hạnh phúc, sự vui vẻ.

Hãy yêu anh em nhé
Để cho anh cảm giác con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực khi đến chỗ hẹn sớm trước 5 phút. Chỉ 5 phút thôi để anh biết rằng thật may mắn khi anh còn có thể đến sớm và 5 phút cũng đủ để anh hiểu anh mong em đến thế nào.


Hãy yêu anh em nhé.
Để khi bàn tay em đang run lên vì lo sợ, thì ít ra, cũng còn một bàn tay khác sẽ run lên cùng với em.

Hãy yêu anh em nhé.
Để khi em chợt thấy lạnh, sẽ có một cái gì đó ấm áp rực lên trong con người em khi nghĩ đến anh. Những người bất hạnh nhất trên đời khi lạnh chỉ có thể mặc áo mà thôi, đúng không em?

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi em giận dỗi, sẽ có một người làm đủ mọi trò trẻ con em thích, khiến em mỉm cười.

Hãy yêu anh em nhé.
Để trái tim không còn phải có những lần thắt lại. Để tình cảm thực sự là liều thuốc quý xoa dịu mọi đắng cay nhọc nhằn trong cuộc sống.

Hãy yêu anh em nhé.
Để không bao giờ phải ướt một mình dưới một cơn mưa bất chợt.

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi đọc bất cứ một thể loại trắc nghiệm tình cảm nào, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh.

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi muốn buông xuôi mọi thứ anh chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến em, và lại có thêm sức mạnh bước lên phía trước.

Hãy yêu anh em nhé.
Để những khi đôi tay anh dang rộng ra chờ đón em thì cũng là lúc con tim anh đang mong chờ vòng tay của em ôm chặt.

Hãy yêu anh em nhé.
Để từng chiếc lá trên cây, từng vì sao trên trời sẽ hóa thành những nốt nhạc hòa vào bài ca của chúng ta.

Hãy yêu anh em nhé.
Để đơn giản thấy rằng ít ra trong cuộc sống này vẫn còn màu hồng, vẫn còn vô số niềm vui và hạnh phúc.

Hãy yêu anh em nhé.
Để người em nghĩ tới sau khi đọc hết những dòng trên kia là anh.

Một lần nữa thôi.
Hãy yêu anh em nhé.

Lý do cho một tình yêu

Lý do cho một tình yêu
Blogger: Peter Mạnh


Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em
-Em không thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì 
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
Cô gái cảm thấy rất hài lòng

Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó,  than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều.  Anh không nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ
 

Bảy ngày ở Barcelona


Ngày 7,

Tôi khoác vội chiếc áo lông ngả màu kem, thả xuống đường hòa vào dòng người thưa thớt. Từ chỗ tôi có thể đi tàu điện ngầm đến Sagrada Familia, kiến trúc bằng đá kiểu Gothic ngay ở trung tâm thành phố. Chỗ nhà trọ tồi tàn trong một xóm dân nhập cư tạm làm tôi thấy thỏa mãn khi vừa đặt chân đến đây sáng nay. Một anh bạn người bản địa dẫn tôi đến chỗ trọ này khi tôi đặt vấn đề về một khách sạn mini nhỏ, có hướng nhìn ra biển hoặc trung tâm thành phố. Anh ta cười hếch môi, nói với tôi rằng chẳng có cái khách sạn mini nào đủ điều kiện rẻ, đẹp, tiện nghi và gần trung tâm như tôi yêu cầu cả. Đó là lí do tôi đang ở căn phòng trọ ẩm mốc này. Du lịch ba lô, một mình, tôi muốn vậy.

Một mình, tôi len lỏi vào các khu chợ đêm đầy màu sắc và âm vị của Barc. Tiếng người xí xô. Nói thật là tôi không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha ngoài mấy từ Muchas Gracias vớ vẩn. Tôi tự tin với vốn tiếng Anh của mình, và cũng tin rằng ở đây mọi người có thể nói tiếng Anh. Nhưng tôi đã lầm, trong cái khu chợ đêm nhỏ xíu này, mọi người chỉ dùng tiếng bản địa là nhiều.

Khi thấy nhiều người ngồi chờ khắc chân dung của mình lên vỏ sò nhiều màu, tôi cũng muốn mua một thứ đồ lưu niệm như vậy. Người nghệ nhân có bộ râu che hết miệng, ánh mắt chăm chú nhưng dáng vẻ khoan thai, tự mãn. Giữa những cái vỏ sò nhiều màu, tôi thích cái vỏ sò màu xanh ngọc, hơi lấp lánh, to hơn bàn tay ông ta. Mon men đến gần, tôi muốn ông ta khắc cho mình một bức chân dung gồm 2 người, một người con trai sẽ do tôi miêu tả, hai là một người con gái mà tôi miêu tả… Hai người ngồi chụm đầu vào nhau, không quên một chấm nhỏ ở phía núi đá xa.
Đêm Barcelona - Ảnh minh họa: Morte
Tệ thay, người nghệ nhân không biết tiếng Anh, ông ta tỏ ra luống cuống, tôi cũng thấy lúng túng không kém. Lúc ấy, may sao có một người thanh niên tóc đen tiến đến phiên dịch giùm tôi. Tôi nói với anh ta bằng tiếng Anh, anh ta diễn tả lại với người nghệ nhân già bằng tiếng bản địa. Cuối cùng, bức tranh trên vỏ sò cũng hoàn thành. Giống đến đáng kinh ngạc…

Tôi cảm thấy người thanh niên này có một cảm giác gần gũi lạ lùng. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ta đến một quán rượu hay hay. Tất nhiên là anh ta dẫn đường.

Quán rượu mà Lance, tên người thanh niên ấy, dẫn tôi tới bề ngoài nhìn trông hơi chán, nhưng bên trong quả như một thiên đường. Quán nằm sâu dưới tầng hầm, đặc chất flamenco với những chàng trai ôm đàn gảy dọc lối vào. Đi ngang đường vào, chất bụi được thể hiện rõ trong cách bài trí. Vũ điệu flamenco dập dìu, sôi động với các cô gái Bôhêmiêng. Chúng tôi gọi 2 cốc sangria, nhâm nhi và trò chuyện. Cảm giác như gặp được người thân quen…


Ảnh minh họa: Mjnicklove


Tôi nhìn rõ mặt của Lance, rõ là có chất Châu Á, mắt xanh, nhưng tóc đen và cả cái mũi không cao như tây. Quả thật Lance có mẹ là người Việt. Kể cũng lạ, Lance kể về chuyện gia đình không mấy lý tưởng cho tôi – kẻ xa lạ nghe. Rồi anh kể về cuộc sống nay đây mai đó trên những chuyến tàu. Lance là một thủy thủ viễn dương đối mặt với đời sóng và những cơn gió biển. Tôi kể Lance nghe về chuyện tình của mình. Lý do khiến tôi đi ba lô…

Mắc kẹt giữa một mối tình tay ba căng nghẹt thở giữa bộ ba được coi là thân nhất xứ. 2 đứa con gái đứa nào cũng có thể khai hết mọi chuyện, trừ chuyện mình thích gã trai chung nhóm. Hùng đối với ai cũng nhiệt tình thế, lãng du thế. Vô tư đến đau hết cả lòng…

Ngày Hùng đến phòng trọ của tôi, vắt chiếc áo khoác jeans lên vai, ngoảnh mặt : “Chỉ cần Hùng tuyên bố chọn ai là chúng ta lại chơi như xưa chứ? Quyên biết câu trả lời mà!” Chưa bao giờ tôi ghét Hùng đến vậy. Ghét đến trào nước mắt…

Ngày tôi tuyên bố đi du lịch xa, Diệp đòi đi theo. “Tao đi với mày, con gái con đứa có một mình…” Tôi gạt tay Diệp “Ở nhà chờ tao, sẽ khác…”

Tôi kể cho Lance nghe thật tự nhiên, như không phải là xa lạ. Bằng thứ ngôn ngữ thứ 2 nên không thể nào diễn tả lại được hết cảm xúc. Nhưng có vẻ Lance rất hiểu. Hiểu hết. Đôi mắt xanh kia nhìn thấu từng nhịp tim đã luống cuống say…

Điệu flamenco quen thuộc vang lên. Thường khi xem tivi, tôi thường thấy người ta nhảy điệu này, cũng đôi lần bắt chước. Men rượu trong người hòa cùng không khí cuồng nhiệt, bản nhạc quyến rũ và niềm vui người bạn mới khiến tôi như được tiêm thêm chất hăng say. Tôi kéo tay Lance ra khỏi ghế, hòa vào điệu nhạc chung với mọi người. Say rượu… Say Flamenco… Nỗi niềm tan bay như những cánh bồ công anh.
Ảnh minh họa: Deviantart -


Ngày 6

Tỉnh dậy ngắc ngư trên chiếc giường hôi mùi xì gà. Tôi bật dậy, nheo mắt nhìn quanh quất. Đây là “khách sạn mini” của mình, cửa sổ nhìn ra cây sồi già. Một tờ giấy để bên cạnh chỗ tôi nằm. “ U’re drunk, but I stil know how 2 bring you home. Nice dream. Call me when wakin up…” Bên cạnh là dãy số điện thoại dài ngoằng…

Cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó, ngày 5, ngày 4, 3, 2, tôi và Lance như hình với bóng san sát bên nhau cả ngày, cả (một nửa) đêm. Ngày chúng tôi đi xe điện ngầm tới những nơi nổi tiếng, phố đi bộ mua sắm xanh rì La Rambla, Barri Gotic, những bãi biển rực nắng… Là một thủy thủ có khác, Lance nói cho tôi nhiều điều về biển, đại dương, cảng, và hải sản. Những khi mệt rã rời, chúng tôi ghé những quán ăn hải sản nhỏ ven biển, những tôm, những mực, được chế biến theo nhiều cách đặc biệt của người Tây Ban Nha.


"Ngày chúng tôi đi xe điện ngầm tới những nơi nổi tiếng, phố đi bộ mua sắm xanh rì La Rambla, Barri Gotic, những bãi biển rực nắng…" - Barri Gotic - Ảnh: Iouri

Mô tả ảnh. Mô tả ảnh.
Sagrada Familia, kiến trúc bằng đá kiểu Gothic - Ảnh:Braxus Alex và Phố đi bộ mua sắm La Rambla - Ảnh minh họa: HibDesign


We meet in the night in the Spanish cafe
I look in your eyes just don’t know what to say
It feels like I’m drowning in salty water
A few hours left ’til the sun’s gonna rise
tomorrow will come an it’s time to realize
our love has finished forever

Nhìn vào mắt anh em lặng câm, em đã rơi tõm vào biển xanh rồi đấy. Vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ mọc, em sẽ phải ra đi, đi về phía một mặt trời rạng ngời khác. Ngày mai sẽ đến phải không anh, và những cảm xúc này cũng sẽ tan biến như hoa bồ công anh phải không anh, mãi mãi phải không anh…

....



The wine and the lights and the Spanish guitar
I’ll never forget how romantic they are
but I know, tomorrow I’ll lose the one I love

...

Rượu vang và ánh nến, réo rắt tiếng đàn. Em không thể quên được giây phút ấy, giây phút em biết còn được bên anh. Và biết rằng ngày mai, khi mặt trời bị đẩy lên khỏi mặt biển, em sẽ mất anh…

how I wish to come with you
how I wish we make it through

Ước gì được bên anh, ước gì có thể rũ bỏ tất cả, rũ bỏ những điều vô thực, chỉ mang theo dại khờ và chạy đến bên anh. Danh vọng kéo em ra xa khỏi anh, khỏi những điều ấm áp nhất trong đôi mắt ấy… Em phải làm sao đây? Em còn làm gì được đây?

...

Just one last dance
before we say goodbye
when we sway and turn round and round and round
it’s like the first time
Just one more chance
hold me tight and keep me warm
cause the night is getting cold
and I don’t know where I belong
Just one last dance

...

Chỉ còn một điệu nhảy cuối cùng… Khi em dựa đầu vào ngực anh, trái tim ấm nóng đập thổn thức. Cảm giác như lân đầu tiên flamenco cùng nhau. Em không say, chưa say, nhưng vẫn thấy chuếch choáng. Hãy ôm em thật chặt, hãy truyền hơi ấm cho em. Đêm lạnh lắm. Mai xa rồi, gần thêm một người, xa hơn một người. Đã đến lúc em cần quyết định con đường sắp đi cho bản thân. Nhưng giờ cô đơn lắm, em bơ vơ lắm, em không biết dựa vào đâu. Chỉ còn đêm cuối, chỉ còn điệu nhảy cuối cùng này mà thôi.

There’s no way to come with you
it’s the only thing to do

Khoảng cách quá xa, không gian giữa chúng ta quá rộng.

No way to go… no way back… Just one last dance…



Ngày 0...

Buổi sáng, Barc mưa nhẹ. Khoác balô. Tôi lần theo những thanh vịn ở sân bay, đầu trống rỗng. Tiếng Lance gọi nhẹ kéo tôi ra khỏi mớ bông gòn bùi nhùi trong trí óc, dúi vào tay tôi một phong thư, bảo cất đi, về Việt Nam hãy đọc. Đoạn, hai chúng tôi cùng ngồi ăn chung một túi bánh ngô Lance vừa mua. Giờ tôi không còn nhớ vị giác của mình đã cảm nhận được gì khi ăn chúng. Chỉ nhớ Lance có nói rằng: Don’t try to be brave on your way, sometimes, unmanliness is better (Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi yếu đuối một chút lại tốt hơn!). Tôi đã khóc. Anh ôm nhẹ tôi vào lòng, vòng tay rắn chắc chẳng muốn rời buông.

7 ngày ở Barcelona, 7 ngày tôi chìm trong đại dương kia sâu xanh thăm thẳm.

....

Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…
Tôi mở phong thư của Lane, những dòng chữ như những điệu flameco dập dìu hôm nào... - Ảnh minh họa: Deviantart


"Quyên,

Thật đường đột khi nói những điều này, nhưng anh không thể giấu em thêm nữa. Anh biết tiếng Việt, lúc nhỏ anh sống với mẹ, mẹ đã dạy cho anh trước khi đi xa. Anh ở đây, Barcelona của anh và em, tự lập với cuộc sống sinh viên ngành Marine. Tình cờ anh gặp em, nhìn em anh biết ngay là con gái Việt. Có vẻ gì ngô ngố, mà cũng nghênh nghênh. Anh thấy là thủy thủ cũng không khác sinh viên Marine mấy, nên tự tạo cho mình một cái mác phong trần và sương gió như vậy. Chỉ mong có thể từ những câu chuyện về biển, có thể tâm sự và trút bỏ hết nỗi niềm. Xin lỗi vì đã không nói tiếng Việt với em, vì anh nghĩ nói bằng tiếng mẹ đẻ chắc em sẽ khóc nhiều. Mà anh không muốn em khóc, muốn thấy em cười như những đêm say flamenco.

Hãy can đảm lên em, hãy yếu đuối khi cần thiết. Có thể anh chỉ bên cạnh em được 7 ngày, nhưng những gì chúng ta đã trải qua, cảm giác đó, ánh nhìn đó, là thật, chứ không như hoa bồ công anh đâu…

Mong được gặp lại em, có thể ở Sài Gòn, cũng có thể ở Barc,.."

Just one more chance, and I wont release it…

( Chỉ còn một cơ hội nữa thôi và anh sẽ không để mất nó...)

Anh ! Em đã về đây ( Phần 2)

Ảnh minh họa: Chip
Chị vẫn thường xuyên đan khăn, dù anh chẳng quàng khăn được - anh bị dị ứng với khăn len, cừ quàng là ngứa cổ. Nhưng chiếc khăn len đan cẩn thận được xếp vào một góc tủ. Những chiếc khăn mầu trắng - nâu xinh xắn như mang cả nỗi lòng của chị - màu mà ngày còn yêu Mạnh chị vẫn thường bướng bỉnh : “Rất hợp với anh!”, để cho anh chàng nhăn nhở phải quàng. Màu của bao nỗi nhớ và kỷ niệm…
Đêm vùng núi, cây cối ngủ im lìm. Vừa nghe điện thoại với những lời yêu thương dặn dò của Hùng, chị mỉm cười: Có thể đây là hạnh phúc của chị. Chị nghĩ đến chuyện sẽ về lại Hà Nội. Chị không chắc sẽ làm việc tại đó nữa, nhưng chị nghĩ nên về lại Hà Nội. Thật lâu rồi còn gì… Nhớ Hà Nội lắm thôi.
Hai giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo làm chị tỉnh giấc. Bình thường chị không mở điện thoại, nhưng chắc rằng hôm qua chị đã quên không tắt.
“Anh đang ngủ, bỗng tỉnh giấc. Và tự nhiên, anh thấy nhớ em quá. Đêm nay lại là một đêm anh thức trắng, nhưng anh vẫn muốn lòng thấy em được bình yên”.
Chị ôm chiếc điện thoại vào lòng, hôn lên những dòng chữ. Em nhớ anh, Mạnh ạ.
Chị nhớ, nhớ ngày nào còn là một cô nhóc, chị đã đánh anh xưng mặt chỉ vì anh muốn nghe một câu chuyện. Chị đã kể cho anh nghe chuyện “Ba giai đoạn’’, và cái anh nhận được là tiếng quát “Kể hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của bạn à?!’’ kèm theo cú đấm giáng trời.
Nhớ nét mặt anh lúc đấy, không tức giận, thản nhiên nhưng im lặng...
Chị hơi hoàng hồn, khẽ khàng hỏi lại “ Giận à ?! ”.
Anh quay lại, giáng một quả trời đánh xuống… đệm bông, quát “Giận hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của bạn à ?!’’ rồi toét miệng cười…
Chị đã ‘’ chết lặng 15 giây’’ với nụ cười ấy.
Sau này, mỗi khi có chuyện gì xảy ra với chị là anh luôn có mặt giúp đỡ. Hôm đi học thêm, buổi tối về, trời bỗng đổ mưa to. Chiếc áo mưa để trong giỏ xe thì đứa nào đó vô duyên đã lấy mất rồi. Anh xuất hiện, dúi cho chị chiếc áo mưa rồi chẳng chờ chị phản ứng chạy ra trời mưa, mất hút. Khi chị bị mất thằng nhóc đi đường trêu, anh tới “giải cứu’’ và mấy thằng chạy mất dép. Rồi lúc xe chị bị đứt xích, anh cũng ở bên, giúp chị sửa xe, sau đớ chở chị về mà chẳng để ý tới “cây trắng’’ của mình nhem nhốc dầu xe.
Chị cảm động lắm, yêu anh lúc nào chẳng biết. Mãi sau này ra trường, đi làm… Chị mới biết mình bị gạt. Hoá ra ngày đó, chính anh là “hung thủ” bày trò. Lấy áo mưa của chị là anh, mấy lũ trêu chị là bạn của anh, chị bị đứt xích xe cũng là do anh làm… Anh cười, thanh minh:
- Hồi đó ‘’ tán’’ em khó quá, anh chả còn cách nào. Lấy áo mưa đưa cho em, đi được một đoạn anh lấy áo mưa của em ra mặc. Mấy thằng bạn trêu em, anh cấm không được gặp em lần hai, thế mà chúng nó vẫn cứ để lộ. Còn chuyện cái xích xe, anh phải mất 5000 ra nhờ bác thợ sửa xe dạy cách tháo xích rồi lắp lại đấy… Anh hỏng cả cây trắng con gì…hì hì.
Thấy anh khổ sở, chị vừa bực, vừa giận lại vừa thương, vừa yêu… Chị đã yêu anh đến nhường nào… Vậy mà anh… Chị khóc.
Ảnh minh họa: by lovezlive
Ba năm qua, khoảng thời gian ấy, chị nhận được bao lời xin lỗi và thanh minh của anh. Chị biết rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm, rằng người đó thầm thương anh nhưng không được đáp lại. Hôm ấy là đêm cuối cùng cô ấy ở lại Việt Nam, cô ấy muốn được anh ôm một lần… Chỉ có thế thôi, nhưng chị cứ bắt lòng không được tha thứ cho anh. Dù trái tim thì đã tha thứ từ rất lâu rồi.
Nỗi nhớ anh trong chị như một mặt hồ nước bỗng tràn con đê ngăn. Hồi ức mang những nhớ nhung trào lên, mãnh liệt.
Lễ noel, chị lại đan thêm một chiếc khăn cho vào tủ. Quà tặng Hùng là một chiếc cà vạt. Anh cười hạnh phúc :
- Em mua cà vạt để giữ anh cả đời đây !
Tự dưng chị lại nhớ đến lời Mạnh nói “Quàng khăn em tặng là cả đời này anh bị em thâu tóm’’. Chẳng biết mùa noel này, anh ấy đã quàng khăn ai tặng.
Đêm noel, bên nhà thờ của một xóm đạo nhỏ bé vùng cao, tiếng chuông ngân và tiếng Thánh ca vang dội. Hà Nội ơi, Noel an lành nhé.
Lúc chia tay, Hùng nắm chặt bàn tay chị, khẽ nói.
-Trong chương trình đi nước ngoài học lần này, Thắng đã đăng ký đi đấy. Thứ 2 tuần tới là cậu ấy bay.
Thơm nhẹ lên má chị, anh khẽ nói: Anh yêu em nhiều lắm, Thúy ạ.
Rồi vội vã đi về phía cuối đường.
Đêm ấy, chị đã nhấc máy gọi điện cho Mạnh, chị nín thở để nghe tiếng của anh. Gần bốn năm rồi, nhớ quá. Bốn năm rồi, chưa chưa một lần chịu nghe anh nói. Thắng ơi…
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Chị hụt hẫng. Không liên lạc được. Chị bấm lại mấy lần, và vẫn vậy.
Nhìn những chiếc khăn xếp ngay ngắn trong tủ, chị đã khóc.
Gọi điện đặt vé về Hà Nội. Sáng hôm sau, chị sẽ về Hà Nội. Biết rằng sẽ có lỗi với Hùng, biết rằng như thế là thật tệ với anh ấy. Nhưng, chị không muốn dối gạt mãi trái tim mình.
Sáng sớm, đang ì ạch xách chiếc ba lô to đùng thì Hùng xuất hiện. Anh không nói, lẳng lặng mang ba lô vào xe cho chị, lẳng lặng mở của xe, lẳng lặng chở chị ra sân bay.
- Anh…
Chị ngập ngừng, không thốt lên lời.
Anh nhìn chị, cười thật khẽ.
- Đừng nói gì hết, nếu không anh sẽ giận đấy.
Chị im lặng, anh bỗng cười bẹo má chị một cái thật nhanh.
Cảm ơn em vì em đã cố yêu anh. Cảm ơn em vì đã cho cả hai ta cơ hội. Anh tin rằng em sẽ hạnh phúc, vì em là của Mạnh. Anh cũng tin mình sẽ hạnh phúc khi không cố níu kéo em, vì em không phải là của anh. Hãy làm theo những gì con tim mình mách bảo, em nhé. Đừng hỏi anh vì sao anh làm thế, vì anh sẽ chẳng lí giải được đâu.
Chị lại khóc, nhưng lần nay anh đưa khăn giấy cho chị.
- Anh không cho em mượn áo nữa đâu. Cười lên anh xem nào. Sau chuyện này, cả hai sẽ càng trân trọng nhau hơn. Mạnh yêu em lắm đấy.
Ảnh minh họa: by lovejun
Máy bay cất cánh, bỏ lại tất cả chị về với Hà Nội của mình, về với Mạnh của em…
Hà Nội đây rồi. Ôi, nhớ quá. Chị muốn uống thật nhiều, uống nhật nhanh bầu không khi vây quanh mình, cả những bụi bằm của Hà Thành đầy nhung nhớ…
“Một hộp chocolate cho anh, Mạnh nhé.”
Đây rồi, ngôi trường Kinh Tế bao kỷ niệm, đây rồi, con đường từng hằn biết bao kỷ niệm giữa chị và anh, và đây nữa… nơi anh bày đặt mấy đứa bạn ghẹo đùa… Chị đã bỏ quên chúng trong ký ức, chị đã bắt chúng ngủ vùi, để hôm nay chúng bừng dậy, trách móc…
Toà cao ốc đây rồi. Căn phòng Mạnh làm việc kia rồi. Bao nhiêu năm giận hơn yêu thương là đây… Chúng đang ùa về, đốt cháy trái tim chị…
Chiếc thang máy chạy từ từ, ôi, nhanh lên, mà không, chậm lại… “Anh có bất ngờ khi em về không Mạnh ?!’’. Chị thấy tim mình cứ đập tình thịch. Nó đập nhanh gấp 10 lần bác sĩ cho phép. Chúa ạ, nó như reo lên, nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Alô. Ừ, cậu đi may mắn nhé. Tạm biệt.
Hùng lên máy bay, anh mới là người đăng ký lớp học ở nước ngoài lần này. Anh biết trái tim người con gái anh yêu thuộc về người khác.. Và chẳng có điều gì xứng đáng hơn với cô ấy là cô ấy được hạnh phúc. Dù rất yêu nhưng anh không muốn tình yêu ấy thành nước mắt. Anh đã gọi cho Thắng, đã nhắn với Thắng rằng, nếu Mạnh làm Thúy khóc và buồn, anh sẽ quay về và lần này sẽ mang Thúy đi… Anh chỉ có đủ dũng cảm để nhắn cho Thúy - người con gái anh yêu lời chúc hạnh phúc.
Mạnh ngồi trầm ngâm ngắm chiếc chuông gió buộc dải ruy băng vàng ngày nào Thúy treo tặng. Chiều nay, chiều nay xong công việc anh sẽ tới với Thúy. Mặc kệ em sẽ không tha thứ cho anh, mặc kệ em căm ghét hay ruồng bỏ anh, anh cũng sẽ phải nói cho em biết, anh yêu và nhớ em đến nhường nào…
Chị nhẹ nhè gõ cửa phòng, tiếng Mạnh bên trong trầm ấm.
- Cứ vào đi.
Chị mở cửa, trước con mắt ngạc nhiên tột độ của Mạnh, có người ôm hộp chocolate cười:
- Anh! Em đã về đây!
                                                                                                                                                 The end

Anh! Em đã về đây ( Phần 1)

Blogger: Peter Manh
Ở nước Mĩ năm 1972, một đôi trai gái yêu nhau. Chàng trai phạm tội, vào tù với lời nhắn “ngày anh về, nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây Sồi già duy nhất ở quàng trường một dải ruy băng vàng’’. Cô gái ở lại và bặt vô âm tín. Ba năm sau, ngày ra tù, chàng trai dường như đã quên mất lời hẹn ước năm nao và nhớ về người con gái anh yêu lại càng không - vì chàng nghĩ, cô gái ấy đã quên anh rồi… Nhưng, cuối cùng người ta đã thấy một chàng trai khóc nức nở dưới một gốc cây Sồi vàng rực bởi bạt ngàn những dải ruy băng…
Đấy, chỉ có thế thôi! Giản dị như trăm nghìn các câu chuyện tình yêu khác mà chúng ta vẫn thường bắt gặp ở đâu đấy n
hưng không hiểu sao, câu chuyện này lại có sức ám ảnh với chị đến vậy, một sức ám ảnh huyền bí, huyền bí đến nỗi chị tưởng như mình đã từng sống trong vương quốc của câu chuyện ấy…
Nhớ ngày nào xem bộ phin Hàn Quốc - bộ phim ấy mang tên gì thì chị không nhớ, nhưng có một điều chị nhớ rất rõ… Khi kết thúc phim, cả màn hình bỗng vàng rực bởi những dải ruy băng bạt ngàn bay trong gió - một cô gái mang “ trái tim của mùa thu’’ đứng giữa những dải ruy băng ấy đợi một chàng trai… Người xem chỉ ồ lên vì vẻ đẹp lãng mạn của nó; riêng chị, chị biết rằng, đằng sau mỗi dải ruy băng còn là cả một tình yêu…

Blog Radio 119: Anh! Em da ve day! (phan 1)

Buổi sáng nơi vùng cao thật đẹp, sương bảng lảng một mầu trăng trắng, phía bên kia, tiếng sáo của ai đó ngân vi vu… Bên chiếc bàn nhỏ, li café hoà tan tỏa hương thơm quyến rủ, chị ngồi đó thả hồn theo tiếng sáo. Chị lên đây theo dự án cấp phát điện vùng cao của công ty. Lẽ ra, xong dự án là chị đã về, nhưng chị lại xin ở lại. Nhiều người thường nửa đùa, nửa thật :
“ Thúy ở đây, cái chức giám đốc kinh doanh gửi lại cho chồng tương lai à ?!’’. Những lúc như thế, chị chỉ cười rồi lảng sang chuyện khác.
Thế là đã ba năm rồi, nhanh thật. Ba năm qua, chị chưa một lần về lại thủ đô. Nhớ Hà Nội thế! Ba năm qua, chị cũng không nhắn một dòng tin nào, không nhận một cuộc điện nào của anh, mặc anh ba năm chờ đợi, ba năm gửi tin đi trong vô vọng… Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh.
Cô bạn thân thường thủ thỉ : “Còn giận là con yêu”. Ừ, thì chị có chối đâu, chị vẫn yêu anh đấy. Yêu đấy nhưng sẽ không tha thứ, mà cũng chính vì yêu nên chị không thể tha thứ. Cứ mỗi lần nhớ tới, vết thương lòng chưa một lần lành miệng lại ứa máu, nhói đau. Mặc ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi… Chị vẫn không trở về, không tha thứ…
Kể từ “một đêm đau” trong mùa hè năm ấy, chị cảm thấy vô cùng hoang mang, chán nản, mất niềm tin… Chị trốn khỏi công ty một tháng, nhiều đêm lang thang vô định trên đường, rồi về nơi ẩn náu an toàn của chị trong căn hộ giữa lòng Hà Nội.
Blog Radio 119: Anh! Em da ve day! (phan 1)

Không một sự giúp đỡ. Không một lời khuyên bảo. Không cả sự ủng hộ nhiệt tình của con bạn thân. Thậm chí, chị cũng không còn muốn quay lại với công việc. Chị đã phải chứng kiến tận mắt cảnh phản bội của Thắng, người mà chị nghĩ, mình sẽ tôn thờ cho đến tận cuối đời. Vì thế, chị ra đi và ở lại đây - trên vùng núi cao này. Và thật may, điều đó cũng có tác dụng phần nào.
Chị rời mắt khỏi khoảng không, nhìn về phía chiếc điện thoại đang reo inh ong - có tin nhắn mới.
‘’ Anh biết rằng em đang uống café nhé. Trời lạnh, em nhớ mặc đủ ấm nha. Yêu và nhớ’’.
Chị mỉm cười. Đã thật lâu rồi, anh không còn nhắn những dòng tin như xin lỗi, như mong chị trở về. Chỉ là những lời động viên, an ủi, chỉ là những dòng tin dặn chị thế này, thế kia… Vẫn in như những chuyến công tác xa ngày xưa của chị, như chưa từng có chuyện hai người giận nhau, chưa từng có chuyện chị ra đi, mặc anh ba năm qua ra sao, thế nào, chị không cần quan tâm, không cần biết. Đã bao lần chị muốn gửi một dòng tin gì đó lại cho anh, muốn nhắn cho anh biết chị nhớ anh đến nhường nào và nhớ đến ra sao… Nhưng, lòng tự cao không cho phép chị làm thế.
Anh đã phản bội chị - dù đó là lí do gì như bao lần anh giải thích đi nữa - thì anh cũng không đáng được tha thứ, không đáng được nhận một dòng tin nào từ chị. Cúp điện thoại, chị lật bâng quơ mấy trang dự án.
Cánh của phòng bật mở và Vũ Hùng, một trong những người điều hàng đầu của dự án bước vào. Theo sau anh là một phụ nữ, dáng vẻ cứng nhắc trong bộ quần áo nâu đen sang trọng. Có chuyện gì nhỉ?
Chị đứng dậy, cúi đầu chào. Hùng khẽ cười, nhìn về phía người phụ nữ nọ.
Sanatha, đấy là bà Kininawa Phó chủ tịch tập đoàn. Bà Kininawa muốn bàn cụ thể hơn với cô về phương án cấp phát điện và kế hoạch cho dự án đầu năm 2009. - Tất nhiên anh ta nói bằng tiếng Anh.
Hơi bất ngờ, nhưng chị vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Tự tin bắt tay và chào bằng bằng mấy câu tiếng Nhật - thứ ngôn ngữ mà dù cần cù luyện tập trong suốt mấy năm qua chị vẫn không sao nói cho lưu loát. Và, chỉ có mấy câu chào thế thôi, chị vẫn quay về với thứ tiếng trung thành của mình - English.
Cả buổi ngày hôm ấy, chị không rời văn phòng một phút. Cuộc “bàn cụ thể hơn” ấy kéo dài từ sáng cho đến tận chiều tối. Xong, cũng là lúc chị và Vũ Hùng lên ô tô đưa bà ấy về lại Sài Gòn để 9h tối bà bay về Nhật.
Quay về, hai người ngồi lại một quán café ven hồ. Ánh đèn sáng lấp lánh bên những chùm nho giả cùng khúc nhạc My love khiến chị cảm thấy vô cùng thoải mái. Chiếc ghế đá bên hồ, một cô gái đang ngồi đan khăn. Giữa cái thành phố không có mùa đông này mà lại có cô gái ngồi đan khăn. Kỳ lạ chưa? Chắc cô này là người xứ Bắc, hay có người yêu xứ Bắc nên đan khăn gửi tặng. Và chị nhớ, nhớ mùa đông năm nào … chị cũng vẫn thường đan tặng khăn cho anh. Người ta nói, yêu nhau là không được tặng khăn, nhưng chị cho rằng đan khăn cho người mình yêu là mang lại hơi ấm cho người ấy. Còn anh thì thường trêu, cười : “Anh quàng chiếc khăn này là cả đời anh bị em thâu tóm”. Ôi, chị nhớ Hà Nội, thèm biết bào chút mùa đông Hà Nội , thèm biết bao ánh mắt âu yếm, và nụ cười tinh nghịch của anh… Biết rằng, anh cò còn quàng chiếc khăn chị tặng.
thúy này, em đã suy nghĩ về lời anh đề nghị chưa?!
Chị giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ, ngơ ngác.
Gì ạ, anh?!
Anh nói rằng, em đã suy nghĩ gì về chuyện anh nói với em chưa?!
Im lặng.
Blog Radio 119: Anh! Em da ve day! (phan 1)

Ba năm qua, Vũ Hùng luôn luôn đi bên cạnh chị, song hành cùng bao niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại với chị. Những lúc chị cảm thấy mình gần như thất bại trong bất cứ việc gì thì anh ấy ở bên, động viên, an ủi, tế nhị giúp đỡ mà vẫn không làm tổn thương đến cái lòng tự cao thái quá của chị. Chị sẽ không thể nào yêu được nơi này, nếu như nơi này không có anh.
Nhớ ngày đầu tiên triển khai dự án, dự án của chị đưa ra không chính xác, con số không chuẩn và không khớp. Chị bị cấp trên mắng, cấp dưới hậm hực. Vì chị mà cả phòng phải họp lên họp xuống hết ngày không xong. Bước ra khỏi văn phòng là chị oà khóc, chị khóc nức nở như một đứa trẻ.
Tủi thân, buồn chán, không một lời động viên, không một lời an ủi… Chị thấy mình thật là cô độc. Đúng lúc đó, anh bước tới, ngượng ngịu và bối rối đưa tay áo đồng phục trắng muốt của công ty về phía chị: “Tôi không tìm được khăn giấy, thì thôi, cho mượn tạm áo đồng phục vậy’’.
Và thế là hai người trở thành bạn. Đi đâu anh cũng có chị, và hễ có chuyện gì chị cũng gọi anh. Chỉ có điều, trong trái tim chị, anh mãi chỉ như một người bạn, một người anh. Chỉ vậy thôi, vì trái tim đâu thể chứa hai người. Huống hồ, trái tim chị đâu còn thuộc quyền sở hữu của chị nữa.
Ngày liên hoan chia tay những đồng nghiệp, mọi người về lại công ty, chị ở lại. Anh về Hà Nội, chị không về. Chuyện của chị, anh hiểu. Vì thế, anh chẳng khuyên chị lời nào, chỉ hứa sẽ thường xuyên lên thăm.
Những ngày đầu ở lại nơi đây, những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn của anh là thứ chi mong chờ nhất. Nó làm người con gái mềm yếu nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như chị ấm lòng giữa chốn rừng núi xa xăm này. Ấy vậy mà, ba năm qua, anh vẫn chờ ở chị một câu trả lời…
Xoay tròn li café trong tay, chị không dám nhìn vào mắt anh - đôi mắt vẫn thường nhìn chị với tất cả sự yêu thương, trăn trở, vỗ về.. Đôi mắt làm ấm tim chị trong bao mùa đông lạnh giá.
Thúy ah, hay cho anh và cũng là cho em cơ hội. Ba năm qua, chưa đủ dài để em quên một chuyện tình, nhưng cũng đâu qua ngắn để em hiểu anh yêu em đến nhường nào. Thúy ah…
Anh nắm lấy bàn tay chị siết chặt, chị để nguyên tay mình trong tay anh.
Chị nhận lời là bạn gái của anh, nhưng chị muốn anh đừng vội công bố. Hãy cho chị thời gian, chị muốn gói gém những kỷ niệm cũ thật chặt. Anh nghiêm mặt.
Anh không thể chịu đựng thêm em nữa !
Chị ngơ ngác…
Sao em cứ bắt anh càng ngày càng yêu em hơn vậy nhỉ ?! - Và anh phì cười, ôm lấy chị, thủ thỉHãy gói ghém những kỳ niệm ấy thật chặt, em nhé. Trái tim em đã chứa 2/3 dung lượng về chuyện đó rồi, nếu vẫn có những thứ em không muốn quên thì chỉ nên chứa thêm 1/6 nữa thôi, 1/6 còn lại để dành cho anh.
Chị khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn tròn trên má. Anh cuống quýt tìm khăn giấy. Không có. Anh nhăn nhở: “Cho mượn tay áo này !”. Chị đợi chị ngẩng lên, anh liền đặt vào môi chị nụ hôn, dịu ngọt.
Anh muốn chị trở lại thành phố làm việc. Chị ngỡ ngàng như vừa nghe một tin thật kinh khủng. Anh nhìn chị, ánh mắt chợt buồn.
Chị chưa có ý định sẽ quay lại thành phố dù nhớ Hà Nội lắm, nhớ góc nhỏ liêu xiêu những quán cóc ven hồ lắm, nhớ con phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa lắm…. và nhớ anh lắm, Thắng ạ… Nhưng, chị không muốn về, chị sợ những ký ức ngủ vùi sống dậy. Sợ tình yêu chị dành cho Thắng bao ngày qua nén chặt lại vùng lên…
Chị nhìn Vũ Hùng, và chỉ thế thôi, nước mắt chị lại rơi rồi. Anh không nói, kéo chị vào lòng ôm thật chặt. Anh hiểu chị, hiểu chị chưa thực sự có thể cùng anh xây dựng một tổ ấm. Anh hiểu đôi mắt kia vẫn dõi theo nơi nào, cánh chim Hải Âu kia vẫn hướng về một phía. Nhưng anh đang cố gắng vun đắp, cố gắng giữ gìn, anh hi vọng hạt tình trong lòng chị sẽ nảy mầm, và hạt tình ấy sẽ là của anh...
 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates