Social Icons

Pages

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Tình yêu ở phía trước, hạnh phúc ở phía sau


Năm 13 tuổi, đang học trên lớp Tiểu Cương phải xin phép cô giáo về sớm vì bị đau bụng. Vừa đẩy cửa, Tiểu Cương đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu hồng. Nhưng mẹ có bao giờ đi giày cao gót đâu nhỉ. Lần ấy, chuyện tình vụng trộm của bố đã bị bại lộ. Tiểu Cương vừa khóc vừa chạy xuống dưới nhà, gọi điện thoại ngay cho mẹ đang đi công tác. Chưa đầy một tháng sau, bố mẹ Tiểu Cương ly dị.
Mẹ đổ bệnh nặng sau khi chia tay với bố. Từ đó trở đi, tinh thần mẹ lúc nào cũng hoảng loạn. Tiểu Cương cứ tự trách mình rằng nếu mình không nói ra chuyện đó thì có khi bố mẹ vẫn đang sống tốt với nhau. Tiểu Cương cũng sẽ không trở thành đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân. Mẹ cũng sẽ không bị tai nạn bất ngờ. Vì thế giờ đây bao nhiêu gánh nặng đều đổ dồn lên đầu Tiểu Cương

Bố đưa tiền nuôi dưỡng Tiểu Cương, mẹ không lấy cho dù mẹ rất nghèo. Mẹ nói: “Nếu nhận tiền của bố thì con không phải con trai của mẹ.”
Sau này, bố ra làm kinh doanh buôn bán và trở thành người giàu có có tiếng khắp thành phố. Nhưng mẹ vẫn kiên quyết không chịu nhận tiền của bố: “Tiểu Cương à, con người ta phải có chí khí, chí khí là nhân cách sống quan trọng nhất của con người.” Thế rồi, mỗi lần bố bước chân xuống từ chiếc xe Mercedes- Benz sang trọng đưa tiền cho Tiểu Cương, nhưng lần nào Tiểu Cương cũng từ chối. Hồi đó, Tiểu Cương chưa đầy 17 tuổi.
Sau khi mẹ mất, bố có đến tìm Tiểu Cương. Vì Tiểu Cương là con trai duy nhất của ông. “Về với bố đi con,” Bố Tiểu Cương nói, “Con là con trai bố”. Tiểu Cương lạnh lùng nhìn bố, đáp: “Không, tôi không phải con ông.”

Tốt nghiệp xong, Tiểu Cương ở lại Bắc Kinh.
Năm 24 tuổi, Tiểu Cương bị ốm một trận rất nặng. Có người nói, lúc ốm đâu là lúc nhớ người thân nhất. Khi bác sĩ hỏi ai là người nhà bệnh nhân, Tiểu Cương mới giật mình biết rằng mình đang bị bệnh rất trầm trọng. Có thể ngày mai thôi cậu sẽ ra đi. Đó là lần đầu tiên Tiểu Cương gọi điện cho bố. Bố rất xúc động khi nhận được điện của Tiểu Cương. Vừa nghe thấy giọng Tiểu Cương, ông đã nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tiểu Cương, Tiểu Cương, Tiểu Cương……” Bố gọi tên Tiểu Cương nhưng cậu vẫn lạnh lùng. “Tôi bị ốm, cũng không sống được bao lâu nữa, nếu có thời gian ông đến thăm tôi một lần, không có thì thôi.”
Bố đến viện ngay tối hôm ấy. Nhìn thấy Tiểu Cương, bố ôm chặt lấy cậu khóc. Một người đàn ông thành đạt cầm tay con trai khóc thút thít như một đứa trẻ. Người Tiểu Cương ôm mối thù hận giờ cũng đã già, tóc cũng đã bạc nhiều, ánh mắt cũng không còn được tinh nhanh như xưa. Đôi bàn tay thô ráp ấy cứ run lên từng hồi….
Bố luôn ở bên Tiểu Cương trong suốt quá trình làm phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật đã diễn ra hết sức thành công. Hôm tỉnh dậy, Tiểu Cương phát hiện thấy bố nằm trên giường cậu và đang ôm chân cậu. Mái tóc bạc của bố hơi rối. Đây là hình ảnh của một người bố oai hùng đây sao? Năm xưa trông bố đĩnh đạc, phong độ lắm cơ mà.
“Con tỉnh rồi à?” Bố hỏi Tiểu Cương.
“Vâng. Sao bố lại ôm chân con?”
“Bố sợ khi con tỉnh dậy con lại không biết.”

Mắt Tiểu Cương long lanh như muốn khóc. Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như không hề động lòng trước bố. Vẻ ngoài lạnh lùng như tấm lá chắn che đậy bao sự thật ở bên trong.
Hôm bố đi, Tiểu Cương ra tận sân bay tiễn bố. Bố không dám đưa tiền cho Tiểu Cương. Bố mua cho Tiểu Cương một hộp chocolate Dove to. Bố nói là hồi bé Tiểu Cương rất thích ăn chocolate. Nhưng hồi đó nhà không có tiền nên chỉ mua được những loại chocolate ít tiền. Nhận hộp chocolate, mắt Tiểu Cương cay sè.
Khi máy bay cất cánh, nước mắt Tiểu Cương cuối cùng đã rơi. Tình yêu của bố đến quá muộn. Tiểu Cương chẳng nỡ ăn hộp chocolate bố tặng.
Sau đó một hôm, nhận được điện thoại của mẹ kế nói là bố bị trúng gió, Tiểu Cương sững sờ khi nghe tin dữ, lập tức đi mua vé máy bay đến thăm bố. Tim cậu đang đập loạn nhịp. Giây phút nhìn thấy bố, Tiểu Cương đã biết mình đến muộn. Bố hôn mê bất tỉnh đã mấy ngày mấy đêm.
Tiểu Cương đưa ra quyết định thôi việc ở Bắc Kinh để về công ty lo liệu thay bố. Cậu là một người đàn ông, cậu phải gánh vác trách nhiệm này.
Bố đã giữ được mang sống, nhưng tay bố không cử động được, chân bố cũng không di chuyển được. Bố lúc nào cũng cười ngây ngô.
Một hôm, khi cả nhà đang ăn cơm, bố chỉ vào một đồ vật giống chocolat nói: “Cho Tiểu Cương ăn, cho Tiểu Cương ăn”. Tất cả mọi người đều lặng người. Bố vẫn nhớ được tên của Tiểu Cương. Bố chỉ nhớ được tên của Tiểu Cương!
Sau khi kết hôn, Tiểu Cương về sống với mọi người. Sự ấm áp của gia đình làm Tiểu Cương rớt nước mắt. Đúng thế, bây giờ Tiểu Cương mới hiểu có người thân và có tình yêu của người thân thật đáng quý biết bao. Anh hay đẩy xe đưa bố đi dạo, kể chuyện công ty cho bố nghe, kể về chuyện của mình suốt bao năm qua. Dù rằng bố vẫn cười ngô nghê, dù rằng bố không nhận ra anh. Nhưng những lúc bố gọi tên “Tiểu Cương” là những lúc anh khóc vì xúc động.
Hóa ra tình thân không phải không hiện diện, mà là nó bị giấu kín trong góc khuất của tâm hồn. Khi tình cảm ấy nhú lên chồi xanh, nó sẽ nhanh chóng trở thành một gốc đại thụ rợp bóng mát. Tiểu Cương cũng vừa mới hiểu ra rằng tình yêu ở phía trước, hành phúc ở phía sau, lúc nào cũng sát cánh bên nhau.

Tiếng " Nấc" Kẻ Đa Tình


Trong mỗi chúng ta tôi thiết nghĩ chẳng ai thích một kẻ "đa tình" trong mắt chúng ta họ chẳng khác nào những anh chàng cô nàng sở khanh chỉ biết vui đùa. Người ta thường nói " Đằng sau mỗi anh chàng đểu cáng đều có một câu chuyện buồn. Hãy tự đặt mình vào vị trí của người lầm lỗi, hoặc viết một bức thư cho chính mình dưới quan điểm của người ta". Chúng ta hãy cùng nghe 1 câu chuyện về anh chàng đa tình này nhé.
 
" Tôi ghét anh, tôi hận anh, loại người sở khanh, đểu cáng như anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Người như anh không đáng có hạnh phúc và anh cũng không bao giờ hạnh phúc được đâu từ ngày mai tránh xa tôi ra, tôi không quen loại người như anh".....Hắn lầm lũi đi trên đường ánh nắng chiều mơ nhạt in dài bóng hắn....

Những câu nói 2 năm trước vọng về, lời nói của người con gái hắn từng rất yêu thương yêu tận trong đáy lòng. Sau khi chia tay cô hắn yêu 1 người, 2 người,3 người...đếm không hết nữa nhưng những lời nói hôm nào vẫn oang oang như tiếng sét bên tai hắn.

Hắn là kẻ đa tình...............??????????
Hắn chẳng biết từ khi nào hắn lại mang cái mác ấy, cái mác làm hắn nổi tiếng trong tai tiếng, nó không giống cái nhãn hiệu của các ca sĩ nổi tiếng như nhờ hát hay, đẹp trai, phong cách mà nổi tiếng. Hắn nổi tiếng nhờ cái tính cách đa tình, bạn bè nhìn hắn ái ngại, một số người nhìn hắn bằng con mắt khinh rẻ. Hắn tự học cách im lặng với những câu nói " cái thằng sở khanh ấy á. cái thằng đa tình ấy hử", hay thậm tệ hơn người ta còn nói hắn " loại người như nó biết đếch gì là hạnh phúc, chỉ biết chén gái thôi".

Hắn cũng là con người, hắn cũng có cảm xúc, hắn ghét người ta xem thường hắn, hắn thay người yêu như thay áo không có nghĩa hắn không yêu, hắn cũng đau nhưng sự chai sạn đã mài rũa bề ngoài hắn thành kẻ vô cảm. Nhưng chắc chẳng ai biết hắn cũng đau lắm, hắn cũng có ước mơ cũng mưu cầu hạnh phúc mà.

Hắn tự biết hắn không đẹp hắn chỉ có duyên trong cách nói chuyện thôi. Hắn vui vẻ và hòa đồng không phân biệt trai gái, hắn có thể la cà hàng quán với bạn bè thâu đêm, bất cứ người nào buồn đều có thể gọi cho hắn, hắn sẵn sàng ngồi hàng giờ để chia sẻ. Rồi không biết từ đâu cái nhãn hiệu đa tình gắn cho hắn.

Ừ......mà người ta nói hắn đa tình cũng chẳng sai là mấy, hắn tự cười mỉa mai mình...Chính hắn còn chẳng nhớ mồi tình đầu của hắn bắt đầu từ khi nào? Hắn chưa từng có một mối tình trọn vẹn cho đến cái tuổi này. Hắn nhớ ngày hắn học lớp 9 hắn quen 1 người nhưng cái ngày ấy hắn có biết quái gì đâu cảm giác thế nào bây giờ hắn cũng chẳng nhớ nữa như thế có thể gọi là tình đâu không nhỉ? Thôi cứ tạm gọi đó là tình đầu cũng được... hắn nghĩ.

Lên cấp 3 hắn chăm ngoan học giỏi là học sinh mẫu mực nhiều người để ý hắn lắm, có 1 cô bé lớp dưới tỏ tình với hắn đi chơi, uống nước được vài lần cuối cùng cô bé ấy nói " em thấy anh chảnh quá nên em trọc anh thôi...em xin lỗi". Hắn thấy tức lắm hắn là người để đem ra cợt nhả thế thôi ư......Nhưng những ấm ức ấy cẳng được bao lâu hắn lại quên béng hắn còn nhiều cái phải lo hơn khi hắn sắp bước vào năm cuối cấp đầy lo toan.

Mọi chuyện tồi tệ hơn khi hắn rớt đại học, buồn chán đau khổ hắn quyết tâm vừa đi làm vừa ôn thi lại đại học. Trong thời gian đi làm hắn quen 1 người mới chỉ là có cảm tình thôi chưa thể nói yêu đương gì...hắn đợi đến ngày 14/2 sẽ tỏ tình nhưng rồi hắn lại hụt hẫng hắn phát hiện ra người đó đã có 1 đứa con còn lừa dối hắn. Chán nản cùng cực hắn quyết định khép cửa trái tim hắn quyết định khép cửa trái tim không yêu nữa...học và học mà thôi...

Sau những vất  vả hắn cũng đỗ đại học cuộc sống sinh viên bắt đầu với bao lo toan bộn bề. Công việc bên đoàn và đi làm thêm chiếm gần hết thời gian rảnh của hắn. Hắn gặp chị trong một chuyến đi trại của bên đoàn trường, chị hơn tuổi hắn nhẹ nhàng và dịu dàng đúng như các cụ xưa nói " gái hơn hai trai hơn một". Chị luôn ở bên hắn mỗi khi hắn buồn, hắn cô đơn hay mệt mỏi, hắn mến chị lắm  ở bên chị thực sự hắn rất vui, một mối tình chị em bắt đầu. 

Mọi người nhìn hắn cười chê hắn mặc kệ lúc đó hắn chỉ có chị mà thôi. Hắn không mấy quan tâm đến những lời nhảm nhí bên ngoài, hắn đưa chị về nhà gia đình hắn phản đối, tuổi tác chênh lệch, chị quá thấp bé so với cái dáng cao liêu khiêu của hắn. Mẹ hắn nói " trên đời này hết con gái mà con yêu người hơn tuổi mình, đã thế còn thấp hơn con, bây giờ chị nuôi em sau này em nuôi chị à, nhà này sao có phúc thế không biết". Hắn mệt mỏi vì sự ngăn cấm của già đình hắn và gia đình chị, với hắn chỉ là một thằng nhóc mắt mũi chưa sạch miệng còn hôi mùi sữa đã thế còn lăng nhăng đa tình.

Hắn ghét....ghét...rất ghét ai nói hắn đa tình, ghét ai chê bai hắn. Hắn đi làm công tác xã hội quen nhiều người hơn chị về tất cả hắn bắt đầu lung lay yêu thương của hắn dành cho chị mờ nhạt dần. Hắn muốn tìm nhiều thú vui khác hơn là tối ngày mang tiếng yêu người lớn tuổi, chị rộng lượng bỏ qua cho hắn tất cả vì chịu yêu hắn, con giun xéo mãi cũng quằn sức chịu đựng có hạn tới một ngày chị cũng chia tay vì hắn quá lăng nhăng. Ngày chia tay chị không khóc chị nhìn hắn nhìn yêu thương một thời lạnh lùng nói hắn là người không tốt, trăng hoa người như hắn chỉ sống 1 mình được thôi đừng mơ tới hạnh phúc. Lại lăng nhăng....hắn đứng đó tay nắm thành lắm đấm xíu nữa hắn chửi thề, hắn cũng yêu mà, rất thật sao người ta lại nói hắn như thế, tại sao trên đời này không ai nghĩ hắn là người đàn ông tốt.

Hắn lại bắt đầu quen hết người này người kia, đẹp có xấu có..không biết bao nhiêu mối tình nữa nhưng không mối tình trọn vẹn chẳng phải hắn là kẻ lăng nhăng sao? kẻ lăng nhăng thì đâu yêu nổi ai cơ chứ..hắn tự nghĩ. Mỗi lần chia tay  hắn lại nghe những lời chửi chua chát  những cái nhìn oán giận hắn nhếch mép cười và bước đi quá quen rồi nên đối với hắn mấy lời đó bình thường quá.

Số phận như sắp đặt an bài cho hắn..cho hắn 1 ngày sẽ hoàn lương trở về là hắn một người con trai tử tế. Hắn gặp cô 1 cô gái nhỏ nhắn, không quá đẹp có thể nói bình thường về tất cả, cô gái hay cười và hắn yêu nụ cười ấy. Lần đâu tiên 1 lãng tử như hắn nghĩ mình sẽ dừng chân, người con gái đã khiến hắn rơi lệ, hắn khóc như một đứa trẻ, con người ta lầm lỡ chẳng lẽ không có bước đường quay trở lại sao? Cô nói với hắn " em không yêu anh đâu, em không tin anh, anh đa tình quá, em không thích người đa tình"  Hắn vì cô mà làm nhiều thứ như thế vậy mà kết quả hắn nhận được chỉ là thế sao? Chẳng lẽ vì hắn đa tình lại là cái tội lớn đến thế sao? Quen cô hắn đã bỏ qua tất cả những người theo đuổi hắn bỏ qua tất cả những gì đang có vậy mà......

Hắn khóc nước mắt mặn chát, từ ngày hắn biết thế nào là cảm xúc, ngã cũng nhiều mà chưa lúc nào hắn thấ đau như thế, cảm giác quặn thắt trong tim hắn biết rằng nức mắt không chỉ mặn mà còn cay...

Sau nhưng vất vả cuối cùng cô cũng nhận lời làm bạn gái hắn, hắn vui như đứa trẻ nhận được quà, hắn tối ngày quấn quýt bên cô và yêu cô. Cô là người con gái rất khó đặt niềm tin vào ai , cô vẫn thường nói với hắn cô ghét sự dối trá, ghét sự phản bội, đừng làm cô mất niềm tin dù chỉ một lần.

Hắn yêu cô không muốn cô bị tổn thương cô là người bất cẩn suốt ngày làm mình bị thương nhìn cô đau hắn còn đau hơn cô nữa, hắn luôn lắng cho cô từng giây từng phút, hắn thấy hắn thay đổi có cái gì đó mát lạnh thổi qua cuộc đời hắn, hạnh phúc....hắn vừa lòng với những gì hắn đang có.

Cô bé ấy kém tuổi cô theo đuổi anh nhưng trong anh chỉ xem cô bé như em gái, cái quá khứ của hắn lại hại hắn 1 lần nữa cô không hiểu được những gì hắn đang làm lại hiểu lầm  xảy ra. Cô ghét sự giả dối lên không bao giờ hắn nói dối cô về cô bé ấy vậy mà cô lại hiểu lầm lại ghen tuông rồi lại đổ vỡ lại chia tay.

Ngày chia tay cô khóc hắn cũng khóc nước mắt một lần nữa lại rơi hắn đã làm gì để đổ vỡ thế này. Người con gái mà hắn yêu nhất hét vào mặt hắn " Tôi ghét anh, tôi hận anh, loại người sở khanh, đểu cáng như anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Người như anh không đáng có hạnh phúc và anh cũng không bao giờ hạnh phúc được đâu từ ngày mai tránh xa tôi ra, tôi không quen loại người như anh". Hắn đau đơn nhìn cô đau đớn đến tột độ hắn không thấy tức có cái gì đó ứ lên rồi tắc nghẹn lại trong cổ họng hắn, mắt hắn đỏ au hắn nhìn cái bóng khuất dần đó là người yêu hắn sao? Người đã ở bên hắn suốt thời gian qua, hắn cười khan cho tất cả hắn yêu đấy rất yêu đấy rất thật lòng đấy tại sao lại bất công với hắn như thế.

Hắn bước đi trong gió rét hắn lại tiếp tục cuộc phiêu du cuộc sống của một kẻ đa tình, tình yêu là trò chơi với hắn, hắn chỉ cho phép mình thắng mà không chp phép mình thua. 1 người, 2 người, 3 người...nhưng hắn có hạnh phúc không? Hạnh phúc là thứ gì đó sa xỉ với hắn, hai chữ tình yêu chưa 1 lần chào đón hắn. Hắn như con chim chưa tìm được tổ ấm của mình có chỗ nào khoan dung cho một kẻ lầm lỡ như hắn đâu. Nhìn hắn hạnh phúc đấy nếu đem đóng lại chắc hắn cũng có một bộ sưu tập người yêu, cái mác kẻ đa tình, sở khanh cứ theo hắn thao mãi vào bóng đêm không một tia sáng tất cả chỉ có những ánh đèn leo loét của một vài cửa hàng còn mở, hắn nhìn con đường hun hút đen kịt phía trước hắn thấy được bi kịch của đời mình, bi kịch của thằng lãng tử mang cái mác " Đa Tình.........."

Thế đấy bạn ạ " hạnh phúc không phải có rất nhiều người yêu, mà hạnh phúc là có một người yêu bạn hết lòng, luôn ở bên bạn dù bạn ốm đau, hoạn nạn, tha thứ cho bạn dù bạn sai lầm, là chốn bình an khi mệt mỏi bạn quay về". Mỗi chúng ta hãy yêu và sống đừng để như anh chàng kia nhé...
Chúc mọi người ai cũng hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.... 

Xin anh đừng buông tay em ra............


Xin anh đừng buông tay em ra! Khi em nói, anh nắm tay rồi lại buông tay, vậy thì anh nắm tay em làm gì? Thế nhưng anh vẫn nắm lấy tay em, như một lời khẳng định mãi mãi không rời xa em mà. Khi em nói, em không muốn hôn anh đâu, vì nếu hôn anh rồi, em sẽ lại càng yêu anh. Yêu anh nhiều rồi, em sẽ lại càng đau khổ. Vậy mà anh vẫn hôn em, như một lời khẳng định cũng sẽ yêu em, không để em đau khổ.

Khi những ngón tay đã đan vào nhau rồi, nếu muốn buông tay, một mình anh sao có thể làm được điều đó, phải cần có cả em mà anh? Nhưng em không muốn buông tay anh, em sẽ nắm chặt lấy tay anh, em sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc của em, vì chính anh đã trao nó cho em.

Hạnh phúc là gì? "Một trong những sai lầm kỳ quặc nhất khi cho rằng hạnh phúc của con người là cảnh an nhàn". Em biết ý nghĩa thật sự của hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn là khi em được đắm chìm trong đôi mắt anh, được anh ôm vào lòng, được đặt bàn tay lên khuôn mặt anh, được có niềm hy vọng rằng em sẽ là của riêng anh mà thôi.
Em không muốn an nhàn, vì em muốn có hạnh phúc thật sự cơ mà. Vậy thì em xin chọn vất vả, khó khăn. Nếu hạnh phúc là sự an nhàn, là bề nổi như vậy, thì dễ dàng quá. Với em, hạnh phúc là phải đấu tranh, là phải hy sinh. Nếu anh chết, em sẽ héo hon, gầy mòn và chết theo anh.

Tình yêu anh dành cho em là dối trá, lừa gạt, em cũng đã chết một lần rồi, anh có biết không? Em không còn niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu. Đúng lúc đó, anh quay về bên em, chính anh đã đem lại cho em niềm hy vọng, cũng chính anh đã dập tắt nó.

Tình yêu không phải là thứ có thể đem đi cho dễ dàng như vậy đâu anh. Anh đã, đang, và mãi sở hữu nó rồi. Trước khi anh xuất hiện, cuộc sống của em đã không còn tình yêu, chỉ còn là sự cố hữu thôi. Tia nắng rực rỡ ngời sáng, khi em nhìn vào mắt anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhìn vào đôi mắt ấy, em đã thấy quen thuộc và gần gũi làm sao. Chưa có ai, chưa có người nào khiến cho em cảm thấy ấm áp như anh.

Anh biết gì cơ chứ, vốn dĩ em đã thuộc về anh ngay từ giây phút đầu tiên rồi. Ánh mắt, tâm hồn của em thuộc về anh. Nhưng em luôn gắng gượng để tạo khoảng cách với anh, để không bị tình cảm chi phối, và bởi vì anh đã hút mất hồn em rồi. Em phải tỏ ra lạnh lùng với anh, để làm nguội đi tình cảm đang cháy bỏng trong em, để anh không thể nhận ra. Em đã cố gắng lắm để chôn giấu tình cảm đó, nhưng nó cứ lớn lên từng ngày, từng giờ khi em được ấm áp bên anh.

Em đã yêu anh, đã hận anh, nhưng tình yêu của em dành cho anh lớn quá, nó không cho phép em hận anh, nó chỉ cho phép em cảm thấy đau đớn và xót xa mà thôi. Em xót xa vì hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào chưa được bao lâu mà em đã phải cay đắng rời xa anh.

Người ta thường nói tình yêu là trái đắng mà, nhưng anh ơi, em không tin. Em không muốn làm người dưng, em không muốn làm người quen, em lại càng không muốn làm người một thời của anh, em chỉ muốn làm người tri kỷ của anh mà thôi. Có khó quá không anh?

Em chỉ muốn nói với anh rằng em đã đủ can đảm rồi, đủ can đảm để rời xa những gì là cố hữu, là quen thuộc. Em đủ can đảm để bước đến bên anh, dù cho có khó khăn, vất vả chông gai đến đâu, em cũng chịu được. Và em đã sẵn sàng hy sinh vì anh.

 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates