Social Icons

Pages

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Truyện ngắn: EM THÍCH CHỊ ĐẤY!



00:45

- Chị à,chị ngủ chưa?

- Chị học một chút nữa mới ngủ. Còn em học xong rồi sao không ngủ đi,khuya rồi đấy.

- Em chờ chị,một chút nữa thôi mà.

- Ngủ đi,chị là đang ôn thi nên mới thức muộn thế,ngủ mai dậy sớm đi học.

Hoàng không nhắn tin lại nữa,Vy nói là một chút nữa ngủ nhưng cũng đến gần 3h sáng. Gấp sách vở lại thì điện thoại rung lên,là Hoàng.

- Em làm gì mà mãi chưa ngủ thế hả ?

- Thì bây giờ em ngủ .Hihi,chị học xong rồi đúng không ?

- Sao em biết ?

- Linh cảm..^^ Chị thức khuya thếda xấu chả ai thèm yêu đâu.

- Ngủ đi,chị mệt rồi,chị ngủ đây.

- Chị yêu ngủ ngon nhé ! Em cũng ngủ cùng chị. Hehe.

Tối nào cũng thế,Hoàng luôn chờ Vy đến tận khuya,có lúc cả đêm không thèm ngủ,nhiều lúc Vy tự hỏi tại sao Hoàng biết Vy chưa ngủ mà gọi,cái linh cảm mà Hoàng nói có thật hay không nhưng hình như từ lúc biết Hoàng thì chưa bao giờ Hoàng đi ngủ trước Vy.

Vy là bí thư lớp,là Đoàn viên năng nổ trong trường,Vy gặp Hoàng trong một lần Hoàng tham gia đánh nhau trong trường,Hoàng học dưới Vy 2 khóa. Lần đó,mọi người sau khi can ngăn được vụ đánh nhau đã làrất muộn rồi,Vy ra về lúc trường chẳng còn mấy bóng người.

Tình cờ Vy thấy Hoàng ngồi một góc ởchân cầu thang,mặt mũi trầy xước,máu chảy bên môi. Vy bảo Hoàng về nhà vì trời đã tối rồi,trường cũng sắp khóa cổng,thế mà Hoàng chỉ im lặng,không thèm nhìn Vy lấy một lần. Bước được mấy bước Vy quay lại,ngồi cạnh Hoàng,vì thường xuyên chứng kiến những cảnh đánh nhau trong trường nên Vy có thói quen luôn bỏ một ít thuốc và bông băng theo mình. Định sẽ băng vết thương cho Hoàng nhưng lúc tay Vy chưa kịp đưa lênmặt Hoàng đã bị Hoàng gạt đi. Không hiểu lúc đó Vy nghĩ gì mà lại véo má Hoàng một cái rồi bảo ngồi yên. Cậu nhóc quay sang nhìn Vy bằng ánh mắt khó hiểu nhưng cuối cũng cũng chịu ngồi yên cho Vy băng vết thương.

Lúc Vy đứng lên để đi về,bảo Hoàng lấy xe về cũng thì Hoàng tự nhiên níu lấy ống tay áo Vy,gần như thút thít

- Không có xe,cho về cùng đi.

Trời đất,con người sao có thể thay đổi bộ mặt nhanh vậy chứ,Vy nghĩ thầm. Cuối cùng Vy đành phải chở Hoàng về .

Lúc về đến cổng nhà, Hoàng bắt Vy đứng đợi,lúc Hoàng chạy vào nhà,Vy tự cười mình,tự nhiên lại nghe lời tên nhóc đó đứng đợi,vậy là Vy đạp xe về luôn. Đi được một đoạn thì thấy tiếng xe máy đi sát mình, Vy ngoảnh lại thì thấy Hoàng đang đi theo,Vy cũng không thèm nói gì,đi thẳng,Hoàng cũng chẳng vượt lên đi cùng Vy,chỉ đi đằng sau cho đến lúc Vy về nhà mới chịu quay đầu xe.

Sáng hôm sau, Vy vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Hoàng đứng dựa bên tường nhà Vy,thấy Vy bước ra cũng không cười không nói,lại còn đi cùng với cái xe đạp y hệt của Vy. Vy hắng giọng :

- Em làm trò gì ở đây vậy,dậy sớm quá ha,cũng rất rảnh rỗi.

Hoàng không đáp lời Vy,chỉ lặng lẽ đi theo. Cứ như vậy,sáng nào cũng đợi Vy trước cổng nhà,trưa về đợi ở cổng trường, Hoàng cứ theo Vy không nói năng gì. Đến ngày thứ bảy,không chịu nổi nữa,Vy quát :

- Cậu đừng có đi theo tôi như thếnữa,tôi đâu phải tội phạm,với lại,cậu không có mồm để nói mỗi lúc tôi hỏi sao? Tôi bực mình rồi đấy,thật là phiền phức.

- Chị.

Nghe thấy Hoàng gọi chị, Vy hơi giật mình,nhưng vì không còn gì để nói nên Vy im lặng bỏ đi.Tiếng Hoàng nói với theo.

- Chị,em thích chị.

Tự nhiên Vy bật cười thành tiếng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Thì sao?

- Em sẽ bảo vệ chị,thế thôi.

- Tôi không cần,cậu về đi.

- Cần hay không là việc của chị,có làm hay không là việc của em.

- Nhưng cậu có thể thoải mái khi người khác thấy phiền được à? Rõlà trẻ con.

- Em không trẻ con,chị chỉ đứng đến vai em thôi,hơn nữa,em sẽ khiến chị không thấy phiền.

- Tùy, Vy lạnh lùng nói.

Thế mà Hoàng nói là làm thật,lại còn kiếm đâu ra số điện thoại củaVy,ngày ngày nhắn tin,gọi điện,nếu Vy không trả lời y như rằng sau đó sẽ có người chờ Vy mãi ngoài cổng đến lúc được nói chuyện với Vy thì thôi. Vy cảm thấy như mình đang làm ơn mắc oán,nhiều lúc nghĩ giá như hôm đó bỏ mặc Hoàng ở trường thì đã không phiền phức như vậy . NhưngVy biết là Vy sẽ không bao giờ làm được điều đó,ánh mắt cô quạnh lúc ấy của Hoàng khiến Vy không nỡ rời đi.

Một thời gian rồi Vy cũng quen với sự hiện diện của Hoàng,thay vì lạnh lùng mặc kệ thì Vy đã khuyên Hoàng học hành và tránh xa bọn bạn không tốt. Hoàng nghe lời Vy, ngoan ngoãn như mèo con,chỉ riêng việc Vy bảo Hoàng đừng theo Vy nữa là Hoàng khôngbao giờ đồng ý. Hoàng nói với Vy là từ bé đến giờ ngoài bố mẹ và người giúp việc sống lâu năm trong nhà thì không ai tốt với Hoàng như Vy cả. Thật lạ,nghe cứ như phim với tiểu thuyết. Vy luônnghĩ Hoàng là trẻ con nên chỉ cười, Vy không có em trai nên xem Hoàng như đứa em cần dạy bảo vậy.

Đi cùng với Hoàng thỉnh thoảng Vy cũng bắt gặp nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm của các nữ sinh khác,là các em khóa dưới,cũng đúng thôi,vẻ bề ngoài của Hoàng chắc cũng được ái mộ,nghĩ thế rồi Vy bật cười,mỗi lúc như vật Hoàng cứ hỏi lí do Vy cười nhưng Vy không nói,thế là cậu nhóc lại chu môi lên " Chị thật xấu".

Năm cuối cấp đối với Vy không phải là một gánh nặng,Vy học khá,nhưng nó cũng chiếm của Vy gần hết thời gian nghĩ ngơi,học nhiều đâm ra tâm trạng nhiều khi mệt mỏi,Vy hay gắt với Hoàng mỗi lúc Hoàng cứ bắt Vy ăn cái này,uống cái kia,làm sao cho tốt,cho đủ sức khỏe. Hoàng nói còn nhiều hơn cả bố mẹ Vy nữa. Những lúc như vậy Hoàng chỉ đẩy cho Vy hộp sữa dâu tằm Vy thích nhất và bảo Vy uống.

Trời mưa,Hoàng đòi đi chung ô với Vy,trời nắng,Hoàng đòi chở Vy đi học,biết không thể không chiều theo y Hoàng nên quen dần Vy cứ để Hoàng thích làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh. Thỉnh thoảng lại có người hỏi Vy là có phải Vy đang yêu Hoàng phải không,Vy không biết nói gì chỉ cười và bảo là trẻ con như Hoàng thì ai yêu nổi. Nói vậy bởi trong lòng Vy từ lâu đã có hình bóng của người con trai khác, Hoàng biết điều đó vì mấy lần Vy đứng nhìn người ta mà ngẩn ngơ. Hoàng trêu Vy bảo Vy ngốc,bảo Khánh làm sao mà đẹp trai bằng Hoàng được,thế nhưng trong đôi mắt của cậu nhóc mỗi lúc như vậy lại gợn lên một chút buồn.

Chủ nhật,Khánh hẹn Vy ở thư viện để trao đổi về vấn đề của lớp,Vy có nói qua với Hoàng,Hoàng bảo chiều Hoàng bận nên sẽ không làm phiền Vy,Vycứ đi cho thoải mái.

Vy đến thư viện từ sớm,hát vu vơ,vào xem một ít tài liệu,nhưng chờ mãi chẳng thấy Khánh đâu,lúc đó Vy mới gọi cho Khánh thì Khánh bảo xin lỗi vì có việc đột xuất mà quên nói với Vy,bảo hẹn Vy hôm khác. Vy nói không sao nhưng trong lòng hụt hẫng,định sẽ ở lại thư viện một lúc để học bài rồi mới về nhưng đầu óc chẳng thể tập trung. Được một lúc thì Vy thấy Hoàng bước vào,đeo balo của Vy lên,lôi tay Vy đi ra khỏi thư viện:

- Em làm gì ở đây?

- Em đã bảo là anh ta không tốt bằng em mà,đi,chị với em đi chơi.

- Chị còn phải học,đừng nói vớ vẩn.

- Nhưng em muốn đi chơi,chị không đi cùng em thì em đành phải đi với mấy đứa bạn hư hỏng đấy.

Vy đành chiều theo ý Hoàng,nói là đi chơi nhưng mà Hoàng chỉ chởVy đi loanh quanh khắp thành phố,chẳng nói chuyện được mấy câu,nhưng trong lòng Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy hôm nay Hoàng cứ bảo Vy về trước,Hoàng có việc phải ở lại trường,đến ngày thứ ba thì Vy bắt đầu thấy lạ. Thế là Vy đứng chờ Hoàng,quả thật là có chuyện gì đó đã xảy ra,Vy thấy Hoàng đi cùng mấy đứa bạn hồi trước cùng tham gia đánh nhau,sau đó có sự xuất hiện của Khánh nữa,hình như là đang muốn gây sự với Khánh.

Thấy vậy Vy vội chạy đến,Hoàng nhìn Vy,Khánh nhìn Vy,không ai nói một lời:

- Chuyện gì vậy Hoàng? Vy quát.

- Sao chị còn chưa về?

- Chị hỏi có chuyện gì?

- Về đi,em đưa chị về. Nói rồi Hoàng kéo tay Vy lôi đi. Đằng sau Vy rõ ràng có tiếng gây gổ,Vy quay lại,gạt tay Hoàng,chạy về phía Khánh,vào can ngăn thì bị đánh ngay vào vai. Thấy Vy ngã,Hoàng xông thẳng vào bọn bạn cũ của mình mà đấm đá túi bụi,liên tục hét : Sao mày dám…

Cho đến lúc nghe tiếng Vy khóc nức nở thì Hoàng mới chịu dừng lại,đỡ lấy Vy,còn Khánh đã đi về từ lúc nào. Hoàng bị thương không phải là ít,máu cứ chảy từ trán xuống hai thái dương,Vy cảm thấy như chính mình đau vậy.

- Chị,chị à,em xin lỗi.

- Về đi,chúng ta về.

Đến lúc này,Hoàng mới gọi người nhà đến đón,đưa Vy về rồi mới chịu vào bệnh viện.

Tối đó Hoàng không nhắn tin cho Vy,Vy gọi thì người nhà bảo Hoàng chưa tỉnh. Vy không ngủ,không hề ngủ được,có cái gì đó nhói lên trong Vy. Sáng sớm, Vy xin nghỉ học vàothăm Hoàng,nhìn gương mặt nhợtnhạt đầy vết bầm tím,tự nhiên nước mắt Vy cứ chảy, Hoàng tỉnh dậy nhìn Vy :

- Chị à,em sai rồi,em xin lỗi chị.

- Thế lần sau..

- Không có lần sau nữa đâu,em nhất định bảo vệ chị,chị có đau lắm không ?

- Đau.

- Lại em xem.

Hoàng định ngồi dậy nhưng Vy không cho,Vy đặt tay lên ngực trái :

- Đau ở đây. Đừng bao giờ làm chị sợ như thế nữa.

- Chị thích em mất rồi phải không,Hoàng cười híp mắt trêu Vy.

- Trẻ con.

- Trẻ con cũng được,chị Vy yêu trẻ con nhất mà. ^^

- Không đùa… Mặt Vy tự nhiên ửng đỏ..ngập ngừng không biết nói gì.

- Mấy thằng đó bảo nếu em không xử Khánh cùng bọn nó thì sẽ tổn hại chị thế nên...

- Tại sao lại là em ?

- Vì bọn nó biết nếu có em thì nhà trường sẽ không làm khó khi chuyện bị lộ ra,bố em dù sao cũng thân thiết với hiệu trưởng,lần trước cũng thế.

Vy im lặng không nói gì.

- Em xin lỗi,chị đang ôn thi mà emlại như thế này,em hứa sẽ không khiến chị phiền nữa đâu.

- Ừ,phiền,phiền lắm,thế nên lo mànghỉ ngơi rồi đi học cho ngoan ngoãn.

Sau khi Hoàng được ra viện cũng là lúc Vy lao vào học để kịp với hai kì thi quan trọng phía trước. Ngày Vy thi đại học,Hoàng thấp thỏm không yên nhưng chỉ dám gọiđiện thoại lúc Vy đi thi về mà cũng không dám hỏi nhiều,khi Vy thi xong,nhìn thấy được nụ cười Vy lúc đó Hoàng mới toe toét rồi lại nhõng nhẽo đòi đi chơi.

Ngồi sau xe Hoàng,Vy lại hát vu vơ,quả thật cậu nhóc này đã khiến cho trái tim Vy trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Vy đỗ đại học,điều đó cũng không khó để đoán ra. Trước khi Vy nhập học,Hoàng rủ rê Vy về trường. Hoàng dắt tay Vy về phía cầu thang lúc lần đầu tiên Vy nhìn thấy Hoàng. Hoàng véo má Vy,rồibảo :

- Lúc đó em đau lắm chị biết không,nhưng mà lại cảm thấy như chị đang véo yêu vậy..=))

Vy bật cười,rõ ràng Hoàng lúc đó và bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi. Vy bước lên từng bậc cầu thang,bỗng nhiên Hoàng giữ tay Vy lại :

-Vy,chờ em nhé,em sẽ luôn bảo vệchị,chỉ cần chờ em 2 năm nữa thôi.Nói rồi Hoàng bước lên đứng cạnhVy.

Vy kiễng chân lên,hôn nhẹ vào má Hoàng :

- Ngốc ạ,vẫn luôn chờ đó thôi.

Trong buổi chiều tà,bên hành lang lớp học,có một cậu nhóc nhìn người mình yêu thương, nở một nụcười híp mắt và nắm tay người con gái ấy thật chặt.

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Lá thư chưa kịp gửi!



Em không thể tâm sự cùng ai. Chỉ có nước mắt mới làm xoa dịu nỗi đau buồn trong em.
Anh yêu à! Mình xa nhau gần một tháng rồi anh nhỉ? Thời gian qua với em là một chuỗi ngày buồn tẻ và vô vị. Nỗi nhớ anh cồn cào trong tim em. Em muốn nhắn tin, muốn được nghe giọng nói, được thấy anh mỗi ngày. Em vẫn luôn hi vọng anh sẽ tha thứ và quay về bên em. Em sẽ được sống trong hạnh phúc, được anh che chở và ôm em trong vòng tay ấm nồng.
Lá thư chưa kịp gửi

Anh à! Em suy nghĩ quá đơn giản. Em chỉ nghĩ những lời em kể về quá khứ đó đủ để anh hiểu. Và anh đã nói chấp nhận quá khứ không đẹp của em. Em đã sai. Em không biết những gì người ta kể cho anh về em như thế nào. Có lẽ anh sẽ không thể tha thứ.
Anh hận em. Nghe câu đó lòng em đau lắm anh biết không? Nỗi đau trong em sao bằng nỗi đau em đã gây nên cho anh. Em đã quá ích kỷ. Em chỉ nghĩ cho bản thân mình. Em nghĩ chỉ cần gạt bỏ những gì xấu xa trong quá khứ, dành cho nhau tình yêu thì đó đã là tất cả. Trong mắt anh giờ đây em là người con gái tồi tệ. Nhưng anh à, đó là con người của quá khứ. Hiện tại, em đã thay đổi. Em sống như thế nào anh cũng hiểu. Hãy bỏ qua cho em anh nhé! Hãy cho em một cơ hội sau cuối. Em yêu anh nhiều lắm anh biết không? Ước gì em có thể làm lại từ đầu để không làm cho người mình yêu đau khổ. Nhưng cuộc đời làm sao có thể làm lại. Em chỉ còn cách đối diện với sự thật, cố gắng quên đi quá khứ và tiếp tục đi quãng đường còn lại. Em đã làm được nhưng em lại bị vấp ngã. Vấp ngã trong tình yêu của chúng ta. Lỗi nơi em. Em biết đó là một cú sốc quá mạnh đối với anh. Anh giận em nhiều và hận em lắm. Nhưng anh ơi, hãy tha thứ cho em anh nhé!
Em đến với anh bằng tất cả lòng chân thành. Em đã mơ về một gia đình, có anh, có em và những đứa con của chúng ta. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ mất anh. Em nhớ anh từng giây phút. Em tự hỏi giờ đây anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến em chút nào không? Những buổi tối không em anh sẽ làm gì?… Chỉ bất chợt nghĩ đến việc mất anh, em không thể chịu nỗi. Giây phút anh nói chia tay, con tim em như vụn vỡ. Dường như không còn một chút cảm xúc nào, lòng trống rỗng. Em như muốn buông lơi tất cả. Nỗi đau lên đến tột cùng.
Mới ngày hôm qua thôi, em hạnh phúc bên anh, trong ngọn nến mừng sinh nhật em tròn 23 tuổi. Ngày hôm nay, bên anh như em như một người xa lạ. Sự thờ ơ, lạnh nhạt nơi anh bóp nghẹt trái tim em. Em, một lần nữa trong cuộc đời rơi vào vực sâu thẳm của nỗi đau. Em đã khóc, khóc rất nhiều. Em không biết mình phải làm gì. Em không thể tâm sự cùng ai. Chỉ có nước mắt mới làm xoa dịu nỗi đau buồn trong em. Nhưng đôi lúc em muốn khóc nhưng không thể. Cứ ngỡ rằng nước mắt đã cạn, nhưng không, nó đang chảy ngược vào trong tim.
Em cần bờ vai anh, cần vòng tay anh chở che. Em khao khát được nghe anh nói “Mọi chuyện đã qua. Anh sẽ tha thứ tất cả và mình sẽ quay về bên nhau.” Em biết anh vẫn yêu em. Em không muốn buông xuôi tất cả. Em không muốn một lần nữa đánh mất đi tình yêu của mình. Để yêu một người với em không dễ và để quên người đó thì càng khó. Thời gian qua mình chia tay, em đã cố níu kéo nhưng không thể vì trong em nghĩ nếu thật sự yêu em, qua thời gian anh sẽ thôi hận em, nhận ra tình yêu em dành cho anh. Anh sẽ quay về bên em. Nhưng nếu cứ như vậy, với suy nghĩ như vậy, em sợ em sẽ mất anh mãi mãi.
Em nhớ anh! Nhưng mỗi lần gặp anh em lại tránh nhìn vào mắt anh. Em sợ phải bắt gặp ánh mắt vô cảm, lạnh lùng hay căm ghét em. Đôi mắt em vẫn luôn tìm bóng dáng quen thuộc của anh trong dòng người xuôi ngược. Thấy anh rồi nhưng em lại cố tình quay đi như em chưa hề thấy. Nhưng quay đi rồi lòng em tan nát. Em nhớ anh cơ mà! Sao em không nhìn anh mà lại quay đi?
Hẹn gặp anh hôm nay. Em mong mình sẽ hiểu nhau thêm chút nữa. Cho dù với anh đây là lần cuối em vẫn muốn gặp.
Dù từ nay về sau anh vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, lời chia tay vẫn là lời sau cuối thì em chỉ mong anh đừng hận em. Em không muốn nhìn về quá khứ, em gom hết tất cả cất sâu vào miền ký ức. Chỉ mong có thể sống cuộc đời hạnh phúc, không lo nghĩ gì cả, cùng người mình yêu đi hết quãng đường còn lại. Nhưng cuộc đời không là mơ. Anh đã đến mang cho em niềm tin vào ngày mai tốt đẹp, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em, anh sẽ sưởi ấm dần trong tim em. Nhưng lúc em hạnh phúc, em lại không thể giữ nó lâu hơn. Hạnh phúc mà em nắm giữ như bong bóng xã phòng. Căng tròn và vỡ tan trong không gian.
Anh yêu à! Em không muốn dễ dàng vứt bỏ đi tình yêu của mình. Tình yêu không phải là trò chơi, không phải là phép thử để đem đi thử nghiệm rằng mình đã thực sự quên đi tình cũ hay chưa, cũng không thể thử lòng người được. Em trân trọng tình yêu mà anh dành cho em. Và em cũng quí trọng tình yêu, cảm xúc của bản thân mình.
Ngày hôm qua đã là quá khứ! Ngày hôm nay đang là hiện tại! Và ngày mai sẽ là tương lai!
Tình yêu không thể miễn cưỡng. Cuộc sống này không chỉ có tình yêu nhưng không có tình yêu thì cuộc sống này thật vô nghĩa.
Em tin vào tình yêu anh dành cho em!
Em yêu anh!

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Anh viết tặng em một nỗi nhớ


Đêm cuối cùng của tháng 10. Nỗi nhớ em trĩu nặng hồn anh. Từng chuyến xe cuộc đời băng qua ga kỉ niệm, những ký ức cứ mượt mà như nhánh hoa bên đường, làn môi em, ánh mắt em, lời thì thầm em nói. Bấy nhiêu điều em trao tặng cho anh. Niềm hạnh phúc ấy với anh dường như vô tận, như bông hoa cúc ướt mềm trong cơn mưa ban mai tinh khiết, em tưới tắm linh hồn anh cằn cội hồi sinh.
Ngày mai thôi. Một sự thay đổi mới mẻ sẽ đến với em. Muốn bên em, động viên em, trao cho em một nụ cười. Muốn sớm mai thức giấc anh tới bên giường em nằm ngủ, cắm một lọ hoa cúc màu trung trinh như con tim anh.
Tình yêu anh trao cho em giờ đây không chỉ là trong ngòi bút nữa. Không chỉ là trong những câu thơ. Anh muốn yêu thương này tan chảy trong nhau, trong từng mạch thở. Muốn thì thầm em nghe những lời tình tự, những ngọt ngào nhất cuộc đời anh.
Anh viết tặng em một bản tình ca sóng xô lòng anh nỗi nhớ. Từng nốt nhạc bay lên rồi đậu lại mi em, những long lanh rơi về phía ấy, phía mà ta luôn dành cho nhau một khoảng trời. Đừng lo em nhé, tình anh trao em là mối duyên tiền kiếp. Anh yêu em, yêu em ngay cả khi chết đi rồi.
Anh viết tặng cho em một nỗi nhớ ướt mềm hoa cúc. Nỗi nhớ phủ màu thời gian dát vàng lóng lánh. Từng ngón tay em mềm đan chặt trong anh. Từng nụ hôn nồng nàn say đắm. Xa nhau một khoảnh khắc cũng đủ làm anh nhớ đến nghẹn lòng. Em đừng nghe mãi một câu thề thốt, em hãy nhìn sâu vào đôi mắt anh, em hãy cảm nhận những khát khao trong anh mãnh liệt, hãy để con tim anh tan mãi vào em.
Tháng Mười qua đi. Tháng Mười một sẽ không còn hoa cúc. Nhưng hoa hồng vẫn nở quanh năm. Tình yêu của anh trao cho em bốn mùa đều rạng ngời nở nụ. Những cảm xúc thiêng liêng đủ để anh tôn thờ không lý do. 
Gió mùa này lành lạnh. Mỗi đêm anh ôm chiếc gối mềm nhớ hơi thở em, nhớ bờ môi thân quen, nhớ hơi ấm của em khi ta bên nhau. Hình bóng em ru anh vào trong gối mộng, anh chờ sớm mai gặp nhau với nụ cười hạnh phúc, anh chờ từng khoảnh khắc được tan ra...
Cảm xúc của anh không mòn cũ, càng chẳng bao giờ cạn kiệt đâu em. Nhưng anh muốn gói yêu thương vào vòng tay cứng cỏi. Anh muốn ủ ấm cho em bằng những yêu thương nhiều hơn lời nói. Muốn dành mọi phút giây rảnh rỗi để riêng em.
Nhớ em nhiều lắm em biết không. Nỗi nhớ cứ cháy lên như ngọn lửa hồng trong đêm. Nỗi nhớ thiêu đốt con tim anh, cồn cào sóng vỗ. Em hiện diện trong anh mọi nơi, mọi lúc. Như màu hoa cúc trong mùa Thu dịu dàng, như màu hoa hồng đỏ tươi quyến rũ đam mê. 
Tháng Mười anh viết cho em nỗi nhớ ướt mềm loài hoa cúc tím
Những yêu thương lan tràn trong tim
Những mạch thở trong anh dường như đọng lại 
bờ môi em ngọt mềm
Ta cứ tan ra vào nhau chẳng khi nào mỏi mệt
Tháng Mười một
Em ngủ trong tim anh như bông hồng không gai, như chiếc áo mùa Đông đôi bàn tay yêu thương thêu dệt
Từng cánh thơm hoa ngan ngát nụ hương tình
Ta cứ yêu nhau yêu mãi 
Yêu từ đêm cho tới bình minh
Những mặn ngọt dịu êm hòa vào nhau thương mến
Em yêu thương!
Ngày mai bình minh đến
Mong nắng sớm gõ cửa phòng và gió tới hôn em.

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Thư gửi cho em


Chẳng biết mình đang viết gì ... nhưng anh biết chính xác 1 điều 

anh đang rất nhớ em ... người yêu của anh. 

Anh ko thể dành tặng cho em tình yêu đầu tiên của anh , ko thể tặng cho em nụ hôn đầu của anh, nhưng anh sẽ tặng cho em một tình yêu tuyệt vời nhất của anh.


Mỗi khi em buồn , anh sẽ ở cạnh em , để em có thể tựa vào và khóc , anh sẽ ôm em thật chặt, và chắc chắn với em là sẽ ko có gì có thể làm người yêu anh phải lo lắng nữa.

Anh nhớ trước kia khi nc với em em nói anh lăng nhăng, anh ko biết định nghĩa chính xác của từ đấy là gì .Chỉ có 1điều anh biết , khi yêu em, anh sẽ ko nghĩ tới bất kì người nào khác cả . Chỉ có 1 mình em, duy nhất em thôi. Trái tim anh đủ rộng cho 1 tình yêu bao la , nhưng chật lắm, chỉ đủ chỗ cho 1 ngừoi.


Khi anh nói 1 điều gì đấy, nghe thật lạ , và khó tin, thì em hãy cứ gật đầu nhé, vì anh sẽ ko nói dối em bao giờ. Mọi chuyện , anh sẽ nói cho em , vì em là người yêu anh , em đc quyền biết , và em có nghĩa vụ là phải chia sẻ với anh

Anh mong, em sẽ mãi là nguồn cảm hứng của anh, sẽ là nơi yên bình mà anh nghĩ đến đầu tiên mỗi khi chông chênh trong cuộc sống.Mỗi khi anh có chuyện, anh mong , em sẽ luôn sẵn sàng ở bên cạnh anh.

Cuộc sống của anh và em có thể khác nhau, có thể là rất khác , nhưng khi ở cạnh nhau , hãy cứ là chính mình em nhé. Hãy cứ cười tươi như em luôn cười , hãy nói theo cách em vẫn nói nhé...
Anh cung sẽ là anh , là 1 người tự do , nhưng yêu em , anh sẽ tự do trong 1 khuôn khổ nào đấy.

Anh hiểu công việc của em đang mệt mỏi vất vả đến nhường nào và anh cũng không thể ở bên em những lúc ấy....nhưng xin em đừng im lặng với anh như thế...anh sẽ chẳng thể nào chịu nỗi cái cảm giác ấy đâu em... anh cảm giác mình đang là người vô hình trong em...sao lại như thế hả e,???????????

Anh ko biết , mình sẽ ở bên nhau đc bao lâu ... anh ko dám hứa trứoc là sẽ yêu em trọn đời, nói trước bước ko qua mà. Anh chỉ biết anh sẽ yêu em cho tới khi nào , em hết yêu anh , ...
Nếu.....(hy vọng điều này sẽ không xảy ra)

Đến 1 buổi sáng, em thức dậy, nhận ra hết yêu anh rồi, em cứ nói nhé, anh sẽ ra đi .ĐI thật nhẹ nhàng như chính cách anh bứoc vào cuộc sống của em.

Nhưng đấy là chuyện sau này. Còn bây giờ , anh muốn gặp em , muốn được nhìn thấy em.muốn được nghe giọng nói của em,muốn nói với em rằng anh yêu em đến nhường nào và.....em sẽ yêu anh , nhiều như anh sẽ yêu em chứ .


Anh yêu em

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...

Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc. Em có thể ra đi, nhưng xin em, đừng đi mãi mãi…

Có một ngày, anh biết, bàn tay em sẽ chối từ nắm lấy tay anh dù là trong rét lạnh…
 
Có một ngày, anh biết, em sẽ hờ hững trong vòng tay anh, dù là một cái ôm từ đằng sau thật chặt như ngày xưa em từng thích…
 
Có một ngày, anh biết, nước mắt em rơi sẽ không còn vị mặn bởi những phai nhạt từng ngày của yêu thương…
 
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không dỗi hờn, không oán trách những phút vô tâm ngốc nghếch đến đáng trách của anh…
 
Có một ngày, anh biết, em sẽ không thấy mình còn cảm thấy lạc lõng trong trái tim anh nữa…

Vì em đã lựa chọn bước đi…
 
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không còn tự hỏi mình liệu tình yêu anh dành cho em đã lớn đến bao nhiêu nữa…
 
Bởi ngày đó, anh hiểu, em đã mệt mỏi vì yêu anh…
 
Anh nhìn sâu vào đáy mắt em và nhận ra một điều chưa bao giờ em nói, rằng “Em muốn dừng lại, sau những gì đã qua…”.
Bàn tay em đã muốn buông lơi để nắm lấy một bàn tay khác.
 
Trái tim em đã lỗi nhịp để gọi một cái tên khác, không còn là anh.
 
Những vô tâm, những hẫng hụt, những khoảng trống lòng… đã vô tình đẩy mình đi xa nhau. Cả hai chúng ta đang dần dần cô đơn trong những yêu thương mà anh và em từng có…
 
Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh, hãy nói anh nghe… 
 
Đừng âm thầm chịu đựng những phút giây bên nhau mà lặng yên đến ngột ngạt. Đừng để tình yêu từng ngày trôi qua một cách nặng nề và gò bó…
 
 Bởi những yêu thương mình từng có đã thật đậm, thật sâu… 
 
Đừng khóc một mình, buồn một mình, thương mong một mình… 
 
Hãy nhớ, bản thân mình cũng rất đáng được trân trọng, nâng niu…
 
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, thì anh, sẽ buông tay em ra như chưa từng được nắm lấy…
 
 Con tim có những lý lẽ riêng của nó, cả anh và em đều không có quyền trói buộc những điều đó trong những thứ chỉ na ná tình yêu…
 
Và hôm nay, anh đã buông tay em ra rồi đấy. 
 
Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc tròn đầy. Em  có thể ra đi, nhưng anh xin em đừng đi mãi…
 
Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...
 
Bởi những ngày không em…
 
Liệu đã quá muộn màng khi đến lúc ta xa nhau anh mới biết, với anh, em đã là tất cả. Và sẽ mãi là tất cả, chỉ của riêng anh…
 
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, hãy đi thật xa và anh sẽ không níu kéo. Vì anh tin có một ngày em sẽ quay lại, khi em đã quá mệt vì phải ở xa anh…
 
Bởi định mệnh đã lựa chọn em – ngay từ lúc bắt đầu – sẽ là yêu thương của anh mãi mãi – cho đến sau này, cho đến cuối con đường…
 
Anh sẽ chờ, sẽ đợi, dù nắng, dù mưa… đến khi em trở về!

Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Các chàng trai có biết




... Người con gái yêu bạn nhất là người sau khi nổi giận với bạn, họ quay đi và sẽ không ngừng khóc.

... Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố mà chẳng cần quan tâm rằng có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó, chắc chắn rằng trái tim họ đã thật sự tan nát.

... Con gái chỉ "lảm nhảm" với người mà họ yêu, và cũng chỉ nhõng nhẽo với người mà họ thực sự quan tâm.

... Sự ương ngạnh, tính khí thất thường, tỏ ra như một "đứa bé" hư, tất cả cũng chỉ vì họ muốn bạn chú ý, quan tâm đến họ nhiều hơn.

... Nếu như họ ko yêu bạn, họ sẽ chẳng nỗi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành, và cũng sẽ không vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi nếu là người mà họ ko yêu, sẽ chẳng bao có khả năng khiến họ như thế.


Và bạn có biết... khi bạn rời xa họ, bỏ họ lại một mình... Họ sẽ mong đợi. Và lo sợ biết bao nhiêu.

Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì họ yêu bạn.

Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu họ.

Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết.

Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết.

Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí họ thật tệ. Họ lại cho rằng bạn dần không yêu thương họ.

Khi "chiến tranh lạnh", bạn cho rằng họ không chấp nhận, không hiểu bạn hoàn toàn. Họ lại nghĩ bạn không quan tâm họ.

Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn đễ xóa hết sự tổn thương trong lòng, và nước mắt trên khóe mi cô.

Bời vì điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là sự vô tâm, lạnh lùng ngoảnh mặt bước đi của bạn.

Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời...


Hy vọng mỗi một người con trai nên biết trân trọng người con gái đang thực sự ở bên cạnh mình.

Họ cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu, và nắm chặt lấy đôi bàn tay của họ.

Đừng làm người con gái của bạn phải khóc, đừng khiến họ đau lòng, và đừng làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu... 

Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này..

Một lần gọi tên em



Đêm Phú thọ thật buồn, trăng mờ và khuyết quá, tôi bước lang thang như kẻ mộng du. Chưa bao giờ tôi thấy mình trống trải và lẻ loi đến thế! Bóng tối đan xen với tán lá. Tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng côn trùng rả rích trong cỏ cây, hương hoa thoang thoảng man mác. Sự dịu ngọt của bầu không khí nơi làng quê Miệt Thứ thật dễ chịu thấm dần vào hồn tôi, tưởng như tất cả những ngỏ ngách sâu kín nhất cũng trổi dậy và đắm mình trong nỗi u buồn.
Em yêu! Xin cho anh được một lần gọi tên em trong tha thiết. Chỉ một lần thôi. Em bất chợt đem đến cho tôi một tình yêu cháy bỏng. Ngày đó mình đón nhận tình yêu của nhau như một cơn gió thật ngọt ngào. Ngày đó đã đi sâu vào tiềm thức của tôi, để rồi những ngày sau đó cho đến cả bây giờ tôi đã mang một nỗi đau khắc khoải.
Ôi! Tại sao tôi vẫn còn gìn giữ tất cả những kỷ niệm của ngày qua, mà chẳng biết em còn nhớ hay em đã quên? Còn tôi càng cố quên thì càng nhớ, cố dằn lòng mình thì càng thấy nó trỗi lên mạnh mẽ. Nhớ không em kỷ niệm của những ngày đầu mình quen nhau, gặp nhau và những tháng ngày ta thật hạnh phúc bên nhau  ngắn ngủi quá. Phải chăng tình yêu là một lần ghé thăm?
Thư tình: Một lần gọi tên em, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, em yeu, tinh yeu, noi nho, nho em, nuoc mat, noi buon, toi yeu em, day dut, thu tinh cho em, thu tinh yeu
Tôi biết mình cũng chẳng thể làm gì để lấy lại được tình yêu đã mất 
Tình yêu ơi sao mãi cứ để cho tôi buồn đau đến thế! Em ơi, giờ đây muốn gọi tên em hàng ngàn lần, nhưng tôi cứ mãi lặn hụp trong cô đơn và bất cứ nơi đâu tôi cũng thấy hình ảnh của em hiện lên. Nếu tôi có thể thả hồn mình bơ vơ, lạc lõng theo em. Tôi thèm được lênh đênh phiêu bạt mà không được. Tôi là con người của đam mê, cuồng nhiệt, của u uất, day dứt, của chán nản và tuyệt vọng. Tôi quằn quại, vật vã trong mọi trang thái. Tôi bất cần mọi thứ, tôi muốn kết thúc một cách êm đềm trong giấc ngủ thiên thu. Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, em cũng yêu tôi, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cũng làm tôi bớt buồn đôi chút. Nhưng tôi và em lại chơi trò ú tìm và đang chơi thì em bỏ cuộc, còn tôi cứ trốn mãi đợi em tới tìm, nhưng nào em có đến. Tôi và em như là hai cực của trái đất mãi mãi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa chăng? Nghĩ đến đây tôi bật khóc. Trong nước mắt hình ảnh của em chợt vụn vỡ.
Tôi biết mình cũng chẳng thể làm gì để lấy lại được tình yêu đã mất. Tôi cũng không thể tự an ủi mình bằng cách đổ tại số phận, tại siêu nhiên. Tôi ôm nỗi xót xa, nó hành hạ tới từng đêm thức trắng. Tôi yêu em, mãi mãi yêu em, tôi chỉ thầm... thầm trách:
Sao ta lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiết
Một vầng trăng không tròn!
Peter Mạnh
 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates