Social Icons

Pages

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Sau tình đầu, tôi chẳng còn lòng tin vào bất kỳ người con trai nào...

 Yêu phải người chẳng ra gì như một cơn đau ruột thừa vậy, vì đau lắm nên phải cắt bỏ cục thịt thừa ấy đi...

Tôi 24. Tôi hiền. Và tôi chưa hề yêu ai cho tới khi quen bạn đó. Trước đây, thằng bạn thân của tôi từng lo lắng rằng "24 tuổi, hiền, và chưa hề có mối tình nào vắt vai như vậy, giả sử quen phải thằng không ra gì, chắc có lẽ sẽ chẳng còn lòng tin vào tình yêu nữa". Và giờ mọi chuyện đã xảy ra y như những gì bạn tôi lo lắng.
Quen nhau qua mạng xã hội, chỉ gặp mặt nhau có một lần, vậy mà tôi đã đồng ý làm người yêu, chỉ bởi vì tôi thích bạn đó rất nhiều. Bị thu hút vì cách nói chuyện của bạn đó, tôi quyết định thử một lần xem sao. Tình yêu nở trong ánh mặt trời, rồi mất đi tất cả những gì nó có, nhưng chắc nó không muốn mãi là chiếc nụ trong sương mù vĩnh viễn của mùa đông. Và tôi quen bạn đó với tư cách là người yêu.
Mọi chuyện diễn ra thực sự ngắn ngủi. Năm ngày sau ngày đồng ý hẹn hò, chúng tôi gặp nhau lần thứ hai, và cũng trong ngày hôm đó, chúng tôi chia tay nhau. Là tôi dũng cảm nói lời chia tay trước, bởi vì một lý do hết sức tế nhị đó là, bạn tôi sống thoáng, còn tôi thì không, tôi lạc hậu, tôi bảo thủ. Khi yêu tôi chỉ cho nắm tay, ôm nhau và hôn nhau, vậy thôi, còn bạn tôi là tuýp người đòi hỏi nhiều hơn thế. Thực sự lúc nói lời chia tay tôi chẳng trách bạn đó nhiều. Tôi nên cảm ơn bạn đó mới đúng vì bạn đó đã nói cho tôi biết trước quan điểm của mình. Chia tay nhau, tôi vẫn quyết định làm bạn bè với bạn đó, vì tôi nghĩ bạn đó là người tốt.
Tôi đã thích bạn đó rất nhiều mà. Vậy nên dù dặn lòng sẽ không sao, rằng bản thân phải mạnh mẽ lên, nhưng tôi cũng buồn lắm chứ. Tôi quyết định tự mình làm hết tất cả những điều mà bạn đó hứa sẽ làm với tôi, tôi đã tự đi xem phim "em là bà nội của anh". Tôi muốn mình có thể làm tất cả dù không có bạn đó để không cảm thấy day dứt và vương vấn gì nữa.
Cho tới một ngày không xa, tình cờ biết được facebook của một bạn nữ. Tôi đã từng hỏi bạn ấy về bạn nữ này, khi đó bạn ấy bảo bạn nữ đó chỉ là thông gia thôi, và tôi đã tin điều đó là thực. Nhưng khi mở album của bạn nữ này ra xem, tim tôi thắc lại, thực sự lúc đó tôi đau lắm. Toàn hình ảnh của hai người, đi chơi, đi ăn, hai người còn mặc đồ cặp và dành những câu lãng mạn, tình cảm cho nhau nữa. Hai người đó đã quen nhau từ năm 2014 và hiện tại vẫn còn đang tiếp tục. Vậy thì tôi là ai?
Tôi là ai trong mối quan hệ này? Với bạn nữ đó tôi là kẻ thứ 3 chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Với bạn nam đó, tôi là một "con cá" mà suýt chút nữa bạn ấy đã bắt được. Còn với tôi, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật đáng thương. Kể từ giây phút biết được bí mật này, tôi đau lắm. Tôi đau không chỉ vì bị bạn đó lừa dối, mà tôi đau bởi vì mình đã thật ngu ngốc lại đi thương yêu một người chẳng ra gì như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm đó. Lần đầu tiên tôi khóc với lý do không phải vì nhớ mẹ, cũng không phải vì xem phim Hàn Quốc, mà tôi đã khóc vì mối tình đầu của mình, vì một người chẳng đáng để tôi yêu thương.
Kể với đứa bạn về chuyện này, nó bảo rằng tôi nên cho đứa con gái ấy biết bộ mặt thật của thằng người yêu mà nó đang quen. Nhưng tôi cảm thấy mình không nên làm thế, thôi chỉ nên để mình tôi đau khổ là được rồi. Nếu kể rồi tôi được gì chứ? Tôi không được gì cả, chỉ có bạn nữ đau khổ cùng tôi thôi, bạn nữ đó chẳng có lỗi gì cả.
Vậy là tôi quyết định để im mọi chuyện, không hề nói với bạn nam rằng tôi đã biết bạn ấy là người như thế nào, cũng không nói với bạn nữ về chuyện người yêu của bạn đó. Tôi chỉ lặng lẽ chặn zalo, chặn fb, chặn số điện thoại bạn nam đó. Và chúng tôi kết thúc trong lặng lẽ như vậy. Nhưng trái tim tôi chẳng hề cảm thấy bình yên một chút nào cả. Bạn đó chẳng hề có tình cảm gì với tôi như những gì bạn đó đã nói, bạn đó chỉ quen tôi vì muôn ngủ với tôi thôi. Thật may mắn vì tôi bảo thủ, tôi lạc hậu, nếu không thì đã nằm trong danh sách những người con gái bạn đó đã ngủ cùng rồi.
Tại sao con trai có thể nói những câu y chang với nhiều cô gái. Họ nói lời yêu thương chỉ để muốn dụ dỗ cô ta ngủ cùng như vậy mà không hề cảm thấy áy náy gì à? Có bao giờ họ nghĩ rằng cô gái đó đã tin rằng nó là thật, rằng cô gái đó đã cảm thấy hạnh phúc thế nào khi nghe những lời đó không?
Tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, nhưng hóa ra chỉ bởi vì tôi sống tình cảm quá nên đau lòng đến vậy. Bạn bè lo lắng cho tôi lắm, chúng nó cứ sợ tôi ở một mình lại suy nghĩ lung tung rồi khóc, nên tối nào cũng dẫn tôi đi chơi chỗ này chỗ kia. Bạn bè là những thiên thần, họ sẽ chắp thêm cho ta đôi cánh, khi ta không biết cách bay. Cảm ơn những đứa bạn của tôi rất nhiều.
Giờ tôi chẳng còn buồn nữa, tôi định nghĩa tình cảm với bạn đó như một cơn đau ruột thừa vậy thôi, đau lắm nhưng nhất định phải cắt bỏ cục thịt thừa ấy đi. Chỉ là bỗng dưng tôi chẳng còn lòng tin vào bất kì thằng con trai nào nữa...
Ken Xica

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Những cô gái sợ yêu...

Những cô gái miệng lúc nào cũng la oai oái rằng ế nhưng hễ thấy trai có tí động tay, động mắt làm quen là đã chạy mất dép. Những cô gái lạnh co ro, mắt ngó nghiêng sang trái hay sang phải đều chỉ nhìn thấy người với người mà lòng thì trống rỗng. Buồn một ít, ghen tị nhiều nhiều, đau 1 xíu, cay muôn phần. Dẫu vậy, cũng chẳng giấu nổi biểu cảm dửng dưng, thờ ơ trên khuôn mặt.

Những cô gái ngày lễ không hoa, sinh nhật tự mua quà tặng mình. Chẳng có người để vòi vĩnh, đời cứ u sầu, khóc rồi lại cười, cười xong lại khóc, thi thoảng điên, thi thoảng dở hơi, thi thoảng vào vai chảnh chó, nhưng làm gì cũng chỉ có một mình. Những cô gái ấy lại mang một trái tim u uất, một tâm hồn dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.

Chính vì thế, họ sợ yêu, họ ngại mọi thứ khởi đầu. Nhiều khi đứng xoay mấy vòng trước gương, cũng tự gật gù mình đẹp, chí ít thì không tệ. Họ chẳng tới mức thờ ơ với nhan sắc. Vẫn chăm chút, vẫn yêu thương, vẫn rủng rỉnh tí tiền là đi mua sắm. Ăn diện cho thiên hạ nhìn vào nó GATO. Hay chính như cách ta giả vờ để không phải ghen tị với những ai đang được tay trong tay ngoài kia.



Lắm lúc tự đặt cho bản thân một dấu hỏi to đùng về giới tính. Hễ ai hỏi thì bô bô cái miệng rằng chẳng yêu, chẳng thằng nào tán, rồi tự kỉ, rồi les thật. Đùa thôi, thế mà có người tưởng thật đấy. Đùa cho vui, đùa cho qua chuyện và cũng đủ để cho người không tỏ ra thương hại chính mình.

Những cô gái lạnh co ro, mắt ngó nghiêng sang trái hay sang phải đều chỉ nhìn thấy người với người mà lòng thì trống rỗng. Buồn một ít, ghen tị nhiều nhiều, đau 1 xíu, cay muôn phần. Dẫu vậy, cũng chẳng giấu nổi biểu cảm dửng dưng, thờ ơ trên khuôn mặt.

Những cô gái sợ gặp trai lạ còn hơn cả đến tháng, ngại những cuộc điện thoại nhàn nhạt, vô vị thuở mới quen. Họ chao đảo trong thế giới của mình, cho nên họ sợ người khác không hiểu được cái phần điên rồ, dở hơi ấy.



Họ bị ám ảnh bởi những cuộc mai mối không đầu không cuối. Cái cảm giác mình bị biến thành một món hàng trao đổi làm cho họ dễ nổi cáu hơn là yêu thương. Ừ, thì con gái quá lứa, tới thời mang ra "bán", ừ thì gái cộp mác ế, cần người "xuất chuồng" gấp. Tuổi xuân quẩn quanh, nhanh hơn cả chó đuổi. Chưa kịp rong chơi thì đã ra rả đến bài lấy chồng. Chữ tự lập chưa mảy may đứng vững thì 2 từ đám cưới đã ngáng đường đầu ngõ.

Bố mẹ bao lâu kêu đừng yêu để lo học, vậy mà giờ cũng đâm sốt ruột trước quả bom trong nhà. Ngày tháng cứ đi xa, nhan sắc theo đó mỏi mòn, cũng khó mà níu giữ lại được. Nhìn đi ngoảnh lại, có khi mình trông chả bằng đứa bạn nách đã 2 con. Ấy vậy mà vẫn sợ yêu, vẫn tham đời tự do vô sự, vẫn chưa bao giờ nghĩ chơi là đủ. Và quan trọng hơn không nghĩ rằng mình đã đủ sẵn sàng để vào vai một người vợ, người mẹ. Chao ôi, nghe mấy từ đó, sao quá đỗi xa vời.

Hội không ế bảo hội đang ế: Yêu đi mày, già hú ra rồi, có trẻ trung gì nữa cho cam. Hội đang ế lạnh lùng cười nhạt, yêu chỉ toàn khổ, có thấy sướng gì đâu.



Ngày xưa ở trọ cùng bà chị, đêm 12h vẫn la hét với người yêu ầm ầm. Đứa bạn cùng quê, từng sát vách, yêu chia tay lên chia tay xuống nhiều hơn cả số đốt ngón tay đếm lại, khóc tốn không biết bao nhiêu cuộn giấy vệ sinh. Lại có đứa cùng lớp, mang tiếng người yêu mà mười đời chả thấy mặt, một cuộc điện thoại cũng không, có khi chẳng bằng mình xã giao đi hỏi thăm người khác.

Hội không ế sưng sỉa mày người ngoài cuộc làm sao hiểu được chuyện. Ừ, thì đúng thế thật. Họ vẫn cứ là bản lề, đứng ngoài vòng quay của dòng đời ồn ã. Họ vẫn là kẻ lặng lẽ chờ ngoài cửa trước những biến cố của gia đình. Họ luôn là đứa âm thầm, mỏi mòn chờ được yêu nhưng để rồi tình yêu chưa kịp nảy mầm thì chính họ lại là người tự tay mình bẻ vụn.

Nhiều lúc cũng thèm khát mở lòng, xê dịch một chút, lung lay một chút, nhưng cái cảm giác ấy chóng vánh qua nhanh hơn cả lúc đến. Nỗi sợ lấn át, đời cứ bàng bạc theo dòng chảy mà trôi.

Lại những cô gái ấy, ôm nhau tự an ủi chờ người tử tế để yêu. Cơ mà đời biết mấy ai là tử tế khi mình còn đối đãi bạc bẽo với bản thân. Biết đâu giờ người ta tử tế, mai này rồi cái tử tế cũng theo mấy kẻ thăng trầm, cơm áo, gạo tiền cuốn gói mà đi.



Càng nghe, càng đọc, càng biết, càng ngẫm, càng ngấm, càng thấm về chuyện nhà người ta lại càng thấy quyết định không yêu, chưa cưới chồng là đúng đắn.

Càng thêm tuổi, thêm một mùa đông hiu quạnh, qua một cái Tết chông chênh lại càng thấy yêu là không cần thiết. Dù làm bạn với cô đơn cũng chưa hẳn sung sướng nhưng đeo đuổi một thứ mà làm ta sợ thì chắc gì đã vui cho cam?

Khi đến thời quả khắc tự chín, khi gặp đúng người tim khắc tự rơi. Duyên trao nhầm chỗ như rác ném vào sọt, vứt đi rồi có ai đoái hoài tìm lại làm chi. Thành thử bây giờ, còn ngông nghênh, vênh váo được chút nào với đời thì cố nốt. Không yêu nổi thì quả xanh dù có ép chín cũng chua loét, phí hoài mà thôi.



Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Thất tình ư? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!

Thất tình chỉ là sự trải nghiệm, thất tình không phải là kết thúc, nó là sự khởi đầu của một cuộc sống khác với những mối quan hệ khác.

Một trong những nỗi đau lớn to lớn trong cuộc đời của mỗi con người đó là bị đá hay còn được gọi bằng một cái tên khác hoa mĩ hơn " thất tình".

Nguyên nhân của thất tình có thể nói là vô số đếm không xuể kể không hết, nhưng theo tôi có hai nguyên nhân chính:

Một, do hoàn cảnh thật sự. Tại sao tôi lại nói là " thật sự" vì có nhiều người mượn lí do này để làm cái cớ hơi bị nhiều. Hoàn cảnh ở đây có thể là cha mẹ không cho phép, cha mẹ không cho yêu và cha mẹ cấm. Lí do này chiếm khoảng 1% cho nên thôi mình bỏ vấn lí do này đi vì tôi củng chẳng có gì để nói.

Lý do thứ hai: đã chán và không còn yêu thương đối phương nửa. Chiếm đến 98%, trong lý do này sẽ có hàng vạn lí do con như "mình không hợp nhau", " em không muốn làm khổ anh", hay " anh không xứng đáng với em, ở bên anh em sẽ không có tương lai" . Tất cả đều là nói xạo đó, chỉ là đã chán hoặc hết yêu thôi, tôi chắc chắn như vậy, còn nếu sai thì.. thôi. Tất cả các lí do con đều là để nói giảm nói tránh câu " tôi hết yêu anh rồi, biến đi cho tôi tìm trai khác đẹp hơn, to hơn, giàu hơn" hay " tôi yêu con khác chân dài hơn ngon hơn, ngọt hơn cô rồi". Thế là thất tình!

Thất tình, cái đứa còn tình cảm sẽ là đứa khổ sở nhất, không màng gì đến sống chết của mình, không ăn, không ngủ, mấy cô quấn mình trong chăn nge nhạc sến, xem hình hai đứa chụp chung thế là cảm xúc dâng trào, tự cảm thấy số phận mình sao bạc bẻo giống mấy diễn viên chính trong drama Hàn, nước mắt rơi lã chã dù cho bạn bè có khuyên đến hết pin điện thoại tình hình vẫn không khá lên nỗi.



Thất tình, buồn thật nhưng mà bạn à.. thất tình thì thất tình, sống vẫn phải sống tiếp. Bạn cần phải ăn để sống, cần phải đi học, làm việc kiếm tiền và quan trọng nhất là tương lai của mình. Cuộc đời còn dài, cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, cái gì đến nó đến mà nếu đi thì thôi đừng oán than, đừng cố níu kéo hay giành dựt lại, vì chỉ còn những mãnh vỡ nó sẽ đâm vào tim bạn khiến bạn đau đớn thêm. Ra ngoài, ngắm nhìn đường phố, ngắm những con người đang hàng ngày cố gắng kiếm miếng cơm cho mình, nhìn những cặp tình nhân khác đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Bạn củng muốn như vậy mà, vậy thì đừng nhốt mình trong phòng, tự huỷ hoại cuộc sống của mình bởi một người đã bỏ rơi bạn. Làm đẹp, dành sự quan tâm của mình cho gia đình, tụ tập bạn bè, đi du lịch gặp gỡ nhiều người, bạn sẽ thấy cuộc sống trở nên đẹp hơn. Tình yêu, nó chỉ là một trong nhiều điều thú vị khác trong cuộc sống của mỗi con người, nó không phải là tất cả.



Thất tình, bạn hãy dùng một số quyền trợ giúp như gọi điện thoại cho người thân, hỏi ý kiến người có kinh nghiệm hay tổ tư vấn tại chỗ nơi bạn đang nằm, ngồi, lăn gì đó tuỳ bạn. Nhưng cho dù có được quan tâm chia sẽ an ủi động viên như thế nào đi nửa thì tác nhân lớn nhất giúp các bạn vượt qua không ai khác chính bản thân các bạn. Suy nghĩ lạc quan hơn, thấu đáo hơn, tự tạo cho mình những niềm vui, đừng trông đợi ai đó mang niềm vui đến cho bạn. Thất tình là sự trãi nghiệm, nó sẽ khiến bạn trưởng thành hơn, sau mỗi lần vấp ngã bạn sẽ có thêm sức mạnh và nhiều kinh kiệm hơn trong cuộc sống.

Mạnh mẽ lên nào, hãy thức tỉnh đi!

Belinda

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

" Em không cần gì hết...." Là em đang nói dối

 " Em không cần gì hết, chỉ cần anh yêu mình em là đủ. Em không cần sự đáp trả từ anh, chỉ cần anh nhận nó một cách chân thành. Em không cần gì hết..." Tất cả là em đang nói dối

Là con gái, em luôn dành trọn vẹn yêu thương cho người mà mình yêu mà chẳng bao giờ nghĩ mình làm như vậy sẽ được gì? Em chỉ nghĩ đơn giản là khi mình cho đi và anh nhận lấy một cách chân thành nhất là đủ để em cảm thấy vui....

Em thuờng cười, rồi nói " Không cần đâu anh " - Là e nói dối đấy. Con gái chỉ mong được nhận lại bằng một nửa yêu thuơng mình cho đi. Đôi khi, em cần lắm một cái ôm, một cái nắm tay thật chặt để lòng không cảm thấy buông lơi giữa những dòng suy nghĩ nên dừng, hay nên tiếp tục.

Em đặt muôn vàn lý do để tự trả lời rằng vì anh bận nên anh không thể nhắn tin cho em, vì anh không có tiền nên không thể dắt em đi ăn vào những ngày cuối tuần, vì anh mắc hẹn bạn nên không thể đi được với em,... Ừ ! Có chuyện thì nhắn, không có cũng chẳng biết nhắn gì? Ừ anh không có tiền, chẳng lẽ không đủ để dắt e đi uống nước ? Ừ anh phải cần có bạn, nhưng anh lại đặt bạn a lên trên người anh yêu quá cao ! Mọi thứ, mọi thứ em cảm thấy mình chưa đáng để anh trân trọng.....

Em hiểu, mỗi người có một con đường riêng, lối sống riêng, và cách yêu riêng. Mỗi khi để dành cho anh một cái kẹo thật ngọt, để dành cho anh một cái bánh thật thơm, và mong rằng anh nhận và ăn nó vì cái thứ " Tình cảm con nít " ấy của em. Nhưng ..... Cả những lần em lo lắng cho những cuộc chơi của anh với ai . Và cả những lúc em muốn gặp anh đến phát điên.. Thì anh lại làm em buồn, phải chăng những hành động của em chưa đủ để yêu thuơng....



Anh ơi ! Em cần lắm sự đáp trả của anh... Em cần lắm những hành động yêu thuơng .........

Anh chủ động nắm tay em, thì đừng bao giờ chủ động buông tay, mọi hành động nhỏ có thể khiến em cảm thấy mình bị bỏ rơi. Hãy nghĩ đến em khi có thể, đừng hết cuộc chơi mới chợt nhớ đến em " Anh về rồi, em ngủ ngon " - Cái tin nhắn đọc mà chẳng thể nào ngủ ngon được, nó hời hợt, nó ép buộc....Anh có thể dành thời gian cho bạn, nhưng hãy nhớ chia sẻ cùng em, vì như thế, em luôn thấy mình đang đi cùng anh .

Và anh ơi, còn yêu, còn thuơng, còn quan tâm thì còn hạnh phúc, đừng để mất rồi lại thêm một lần hối tiếc. Em không cần gì nữa đâu...

Ly Nguyen

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Cô đơn là một niềm hạnh phúc khi ta biết tận hưởng nó

Cô đơn không chừa một ai vì bất kì độ tuổi nào cô đơn cũng sẽ ghé thăm. Thế nên đừng vội từ chối khi cô đơn kéo đến, tập làm quen, sống chung, cảm nhận nó thì chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ lòng và có khi chúng ta phải cảm ơn nó vì có nó mà một góc tối trong tâm hồn ta sẽ dần ngủ yên.

Cuộc sống bây giờ nhanh và hối hả quá, đôi khi chúng ta chợt nhận ra mình chẳng quan tâm ai mà thật ra, có lẽ cũng chẳng ai quan tâm mình. Thế nên tự mình thấy mình cô đơn, vậy thôi. Đời sống cộc lệch, chúng ta vội vã dừng rồi vội vã bước qua nhau để rồi tự nhận mình là cô đơn. Khao khát muốn có một mối quan hệ nhưng rồi lại không muốn mất tự do bởi mối quan hệ đó.

Cô đơn là khi bật khóc giữa chốn đông người, mà chẳng có lấy một bàn tay giúp gạt đi nước mắt. Chúng ta có thể cảm thấy cô đơn ngay khi ngồi cạnh người chúng ta yêu thương, cô đơn khi chúng ta nghĩ về quá khứ và cô đơn khi tưởng tượng những viễn cảnh ở tương lai.



Người cô đơn lúc tưng tửng, lúc sâu thẳm, lại đầy triết lý, và len lỏi trong đó sự bất cần đời. Người cô đơn không mơ, không lãng mạn, không êm đềm, không mộng ảo nhưng đôi khi lại rất tỉnh,rất lí trí, rảnh rỗi, hài hước, vụn vặt, vớ vẩn, và vu vơ.

Một tâm hồn cô đơn ấy thế mà nó hay, không phải suy nghĩ vướng bận một điều gì, cứ thảnh thơi, sống qua ngày tháng. Đôi khi cô đơn cũng là niềm vui đối với những người biết hưởng thụ nó.

Cô đơn không chừa một ai vì bất kì độ tuổi nào cô đơn cũng sẽ ghé thăm. Thế nên đừng vội từ chối khi cô đơn kéo đến, tập làm quen, sống chung, cảm nhận nó thì chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ lòng và có khi chúng ta phải cảm ơn nó vì có nó mà một góc tối trong tâm hồn ta sẽ dần ngủ yên.

Trinh Nguyễn

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

Khi chúng ta không là gì trong nhau...

Chúng ta chọn cho mình những hướng rẽ khác thay vì cùng nhau đi tiếp đến cuối đoạn đường, hình như mình đã không còn tình thương cho nhau. Người ta hay đổ lỗi cho tình yêu như thế này hoặc thế khác, nhưng với em thì không, em nghĩ là vì mình chưa- thật -sự -cần -nhau mà thôi.

Có bao giờ nơi dòng đời hối hả và ngược xuôi pha lẫn triệu người tạp nham ngoài đường phố, anh có thinh thoảng hình dung và nhớ đến gương mặt em? Là nhớ là thương và sau đó là hận thù, cuối cùng vì điều gì mà mình phải lãng quên nhau trong khi mình từng yêu nhau rất sâu nặng? Chúng ta chọn cho mình những hướng rẽ khác thay vì cùng nhau đi tiếp đến cuối đoạn đường, hình như mình đã không còn tình thương cho nhau. Người ta hay đổ lỗi cho tình yêu như thế này hoặc thế khác, nhưng với em thì không, em nghĩ là vì mình chưa- thật -sự -cần -nhau mà thôi.


Khi chúng ta không là gì trong nhau thì việc níu giữ thật ra rất khó xử. Tình cảm nó chỉ là 1 dạng cảm xúc, nhưng thật ra nó quyết định hết tất thảy mọi thứ trong con người ta, yêu hay không yêu, ghét hay không ghét và thương, hay không nên thương.

Tình yêu nó chỉ là một dạng cảm xúc, nhưng thật ra nó lại quyết định tất thảy mọi thứ trong ta...

Chúng ta chưa đủ chín chắn và biết suy nghĩ, nên chúng ta chọn tình yêu như trò chơi, chưa xác định lâu dài. Đến khi người ta biết bến đỗ của mình ở đâu thì tình yêu trong họ rất lớn, lúc đó người ta không muốn yêu đương nữa thay vào đó là cái kết của 1 đám cưới chỉ chu và trọn vẹn.

Là vì mình chưa mãi mãi trong nhau, nên việc lạc mất tay nhau giữa dòng đời cũng đâu có gì là khó hiểu. Là vì mình chưa biết chọn yêu thương nào sẽ ở lại yêu thương nào sẽ mãi xa, nên việc buông tay nhau cũng quá đỗi là bình thường. Tất cả là vì, chúng ta chưa có lý do nào để buộc lòng phải bên nhau trọn đời.


Em thừa hiểu họ - tức là anh và các gã đàn ông, chăng bao giờ toàn tâm toàn ý và cưới người con gái đầu tiên trong hành trình yêu đương của chính mình, các anh chỉ muốn dừng chân nghỉ ngơi nơi trạm cuối của hạnh phúc và trạm cuối đó, là 1 cô gái anh thật sự yêu và đầy đủ cái các anh cần. Còn đàn bà chúng em, cũng chỉ như cánh hoa mỏng manh phiêu trong gió, đâu đó lạc vào tay các kẻ rong chơi như bọn anh mà thôi.

Ở đời, đừng tin lời đàn ông, ăn gian nói dối là nghề của các anh. Bởi phía sau các anh, là còn gia đình - họ chính là người quyết định mọi thứ ngay cả tình yêu của con trai họ. Thân gái sướng nhờ khổ chịuchứ biết trách ai? Đời người con gái lắm cái khổ và lắm cái tiếng tăm, sống ngay thẳng và đừng cho mình vượt qua giới hạn của mọi thách thức, đừng cho thân mình mang tiếng bụi bẩn cũng là vì những kẻ đàn ông.

Thảo Chocopie


Giới thiệu tác giả

Thảo Chocopie  - CTV Guu
" Tôi chưa bao giờ lấy tình yêu làm đề tài sống, cũng chẳng dám mang trong mình trái tim nóng bỏng khao khát yêu thương và cũng chẳng mong, ngoài kia bao nhiêu người chờ đợi. Tôi chỉ muốn mượn những câu chữ văn thơ, để viết cho đời mình những mẩu chuyện và sẻ chia với mọi người xung quanh rằng, tình yêu chưa bao giờ là đủ, vì thiếu nó chúng ta không chết như mọi người vẫn nghĩ... Add FB:https://www.facebook.com/Phandieuthao.Thaomummim" - Ha Lam, Quang Nam-Da Nang, Vietnam

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...

 Dù em biết rằng đã một mình bao lâu như thế thì chí ít cũng đã quen, hoặc phải học được cách mạnh mẽ để tự trấn an mình, nhất định không được chùng lòng mà nhìn cuộc đời này màu xám. Nhưng biết làm gì để cô đơn nằm yên và thôi ngọ nguậy cứa đến nhức lòng em mỗi khi đêm tối


Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi. Chuyện tình này vui cũng được, buồn cũng được. Hạnh phúc cũng được mà tổn thương cũng được. Chẳng cần ai báo trước. Miễn là không chơi vơi giữa đời, không ai chờ, cũng không ai đợi. Miễn là không một mình, đi không ai giữ, ở chẳng ai hay. Ngày qua ngày, mình ôm chiếc bóng, nỗi buồn sượt thành nước mắt, nhưng chẳng ai lau.
Cô đơn có phải là thứ con người muốn chọn lấy đâu. Một mình cũng có phải là điều mà người ta sẵn sàng mỉm cười chấp nhận. Chỉ là niềm tin trót trao nhưng bị hất văng đi vô tình hay hữu ý. Chỉ là duyên vốn mỏng nên đừng trách sao người chẳng thể ở cạnh ta lâu dài.
Những sớm mai vươn mình nhìn mặt trời mới lên, ngày mới bắt đầu và mình vẫn thế. không biết phải tìm ai, không biết phải cùng ai và không biết phải gửi nhớ thương vào đâu thì mới hết. Mà cũng có lúc quả tim đã dốc cạn những nhớ thương ngày trước thực ra đã rỗng tuếch rồi, có còn gì để buồn nữa đâu?
Rồi lúc chen mình vào giữa dòng người hối hả tìm về tổ ấm sau một ngày mỏi mệt chỉ toàn những gương mặt lạ xa. Ta mới ngấm cái nỗi tủi thân chỉ một mình một bóng. Dăm ba lúc bỗng nhiên nước mắt rơi vài giọt trên má, chỉ biết tự làm hoà với cô độc chứ chẳng có người ủi an.
Danh bạ tuy dài nhưng lúc cần làm gì có nổi một số điện thoại để em gọi là sẽ ngay lập tức nhấc máy lên ngay? Giữa bao nhiêu người quen làm gì có nổi một người khi em nói buồn thì sẽ vội vàng lo lắng? Giá mà em có anh, người em vẫn chưa biết mặt, thì anh sẽ chẳng nỡ lòng nào bỏ em lại với cô đơn thế, đúng không anh?
Có những quãng đời em thực lòng mong cạnh mình có một chỗ để dựa sau biết bao lúc đã gồng mình lên. Kiểu con gái như em cũng có những khi không giấu nổi rằng mình yếu đuối. Dù em biết rằng đã một mình bao lâu như thế thì chí ít cũng đã quen, hoặc phải học được cách mạnh mẽ để tự trấn an mình, nhất định không được chùng lòng mà nhìn cuộc đời này màu xám. Nhưng biết làm gì để cô đơn nằm yên và thôi ngọ nguậy cứa đến nhức lòng em mỗi khi đêm tối?
Em đã hiểu rằng mình thực sự cần một ai đó, một ai đó để em thuộc về những ngày rất dài ở phía sau...
Lạc Hi

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Anh chỉ cần em như một thói quen...

 Em như bị lạc giữa tình yêu của chính mình. Buồn bã thành thói quen, nhưng càng ngày càng ít khi giận dỗi. Mỗi khi giận, anh sẽ lại nói rằng, em không tin vào tình yêu của anh. Em biết phải tin như thế nào đây anh, khi mọi thứ anh dành cho em là như thế...?

Có những đêm dài thật dài, hàng mi khép hờ trong vô thức, nhưng tâm hồn thì chẳng thể chợp mắt tĩnh lặng lấy một vài phút giây.

Em mới nghĩ ra tựa đề cho cuốn sách đang ấp ủ. Sẽ đủ chiều dài của đợi chờ, chiều sâu của nỗi nhớ, và sự chật hẹp hay rộng rãi của lòng người. Viết nó, sẽ là những tháng ngày em chạy chơi với kí ức, đôi khi trong những lần nhắm mắt hờ vô thức, tưởng tượng đôi mắt sẽ là cánh cửa thần kì của chú mèo máy Doraemon, mang em tới những nơi em muốn tới. Và nơi ấy, là nơi có bóng dáng của người em thương.

Em pha một ly café rồi nhấm nháp. Hương vị café lúc nào cũng khiến em tỉnh táo hơn rất nhiều. Vẫn đựng trong chiếc cốc màu hồng quen thuộc ngày nào anh mua. Mở quyển sách ra đọc tiếp vài trang. Bức ảnh nhỏ có hình hai đứa em in, vẫn còn kẹp giữa trang sách đó, chưa kịp để vào khung rồi mang cho anh. Cuốn sách này là anh bỏ vào balo cho em, nói em mang về đọc. Em chọn cuốn khác, thì ánh mắt lại dừng bên cạnh quyển sách màu tím Huế mộng mơ. Huế đẹp của anh, quê hương anh, mà mỗi khi nhắc tới em lại thấy nao lòng. Mọi thứ về anh vẫn còn đây, nguyên vẹn, chỉ bóng dáng người là xa dần, mờ dần, nhạt dần trong tiềm thức.


Vì còn thương nhiều lắm..

Nên đi đâu, nghĩ gì, làm gì cũng thấy bóng dáng anh. Nước mắt đã rơi vô số lần không đếm nổi, để rồi, tự tay ôm lấy bờ vai gầy, ôm đôi mi sưng mọng rồi lại tự nhủ: " Phải mạnh mẽ lên". Có ai đã chọn cách quay lưng, nhưng vẫn luôn luôn dùng dằng giữa hai chiều quên quên- nhớ nhớ, để rồi càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, thì thực ra trong lòng lại càng nhớ bấy nhiêu? Có ai chọn cách quay lưng, nhưng đi vài bước rồi quay đầu nhìn lại? Vì còn thương nhiều lắm.

Em đã từng nói với anh, vì thế giới của anh rộng quá, nên em bước đi từ khi nào anh cũng chẳng hay. Để rồi, khi anh vẫn vui vẻ với bạn bè ngoài kia, thì chỉ một mình em loay hoay giữa những nhớ thương đến miên mải. Em đã ngồi thẫn thờ đến tội nghiệp khi đọc được những dòng tin nhắn mà người cũ của anh gửi. Trong khi em một mình như thế, anh vẫn luôn cho rằng đó là trò trẻ con và chẳng mảy may bận tâm đến. Em hụt hẫng! Giá như anh an ủi em lấy một câu, rằng tại anh mà em phải chịu đựng những điều đó...

Nhưng em chỉ nhận lại được thái độ khó chịu lạnh lùng từ anh khi em phản ứng lại với những gì chị ấy làm với em. Giá như anh hiểu rằng, em vì thông cảm cho anh, yêu thương anh nên thường lơ đi mọi lỗi lầm của anh, phớt lờ đi mọi lúc anh vô tâm quên lãng, nhưng chị ấy- người yêu cũ của anh đã dùng dao rạch một đường thẳng tắp vào những thứ em đã bỏ qua không muốn nghĩ đến ấy, và em đau.. Thực sự rất đau, khi chị ấy nói đúng.


Sau những lần tự đánh lừa cảm xúc của bản thân, em cũng phải chấp nhận một sự thật đau lòng, rằng dù có yêu thương nhiều đến mấy, anh cũng sẽ chẳng bao giờ là của em, trọn vẹn. Ngoài em, anh còn vô số mối quan tâm khác. Anh vẫn quan tâm em nhưng chỉ là những lúc em lên tiếng dỗi hờn trước.. Anh vẫn đón đưa nhưng chỉ là những lúc em nhờ bảo.. Vẫn gặp gỡ nhưng chỉ là những lúc anh cần em như một thói quen..Có lẽ, chỉ đơn giản là " cần". Anh yêu em như một thói quen, cần em bên cạnh những khi anh nhớ đến.

Và mọi yêu thương anh dành cho em đều là tranh thủ. Em thấy tội nghiệp cho chính bản thân mình, chịu hi sinh vì anh, làm mọi thứ vì anh để rồi chỉ nhận lại được thái độ nặng nề đến khó chịu từ phía anh. Đôi khi, em chẳng biết mình sai ở đâu vì đã cố gắng rất nhiều. Em như một con mèo ngoan nhỏ bé bên cạnh anh, vâng lời anh, vui với niềm vui của anh, buồn với nỗi buồn của anh. Từ bao giờ, em có thể vì một người mà thay đổi nhiều đến thế, rồi cho đến giờ phút này, em đối với người, vẫn chẳng là gì cả?


Em như bị lạc giữa tình yêu của chính mình. Buồn bã thành thói quen, nhưng càng ngày càng ít khi giận dỗi. Mỗi khi giận, anh sẽ lại nói rằng, em không tin vào tình yêu của anh. Em biết phải tin như thế nào đây anh, khi mọi thứ anh dành cho em là như thế? Nếu là anh, anh có tin rằng nước trong hồ sẽ còn mãi, khi anh chỉ nhìn thấy nước bay hơi lên mà không thấy bóng dáng của những hạt mưa xuất hiện? Với em cũng vậy. Em không thể tin rằng tình yêu của anh còn mãi khi mỗi ngày trôi qua, em đều chỉ thấy sự vô tâm lạnh lùng đến đáng sợ, mà chẳng thấy dấu hiệu gì thể hiện rằng anh còn tình cảm đối với em.

Anh có thể bao biện cho sự vô tâm của mình là vì công việc, nhưng đến khi rảnh rỗi rồi anh còn dành thời gian cho việc khác, cho người khác. Xa nhau biết bao lâu, nhưng khi hội ngộ, người anh muốn gặp đầu tiên chẳng phải là em, người anh dành thời gian để gặp gỡ cũng là những người mới quen của anh, những người mà anh đã làm việc cùng suốt cả tháng trời, chứ không phải là em- người xa anh suốt cả tháng đó, dù cho em có tha thiết mong muốn gặp anh. Không sao, em quen rồi. Em hiểu vị trí của em trong lòng anh mà!

Quay lưng đi, em day dứt nhiều lắm! Khi tình cảm vẫn còn đang đong đầy. Nhưng người ta nói: Khoảng cách đo lòng người. Nếu thực sự nhớ thương em, anh sẽ không làm như thế. Nếu thực sự yêu em, dù anh bận, anh cũng sẽ tìm cách để em không lạc lõng cô đơn giữa tình yêu của hai đứa. Em lúc nào cũng thông cảm cho anh hết, chỉ cần anh nói là anh bận, mình dành thời gian cho nhau sau nhé. Nhưng anh chỉ tìm được lý do cho sự vô tâm đó, mà không thể tìm cách để khắc phục.




Anh cũng hay thủ thỉ rằng em khổ lắm khi yêu anh, rằng thiệt thòi cho em nhiều lắm, nhưng anh cũng không cố gắng để giúp em ấm lòng hơn. Có lẽ anh nghĩ rằng, phải làm những điều thật vĩ đại lớn lao mới được gọi là yêu, nhưng em không cần gì nhiều, chỉ cần những thứ như lời nói và một vài cử chỉ quan tâm, nhưng những điều đơn giản đó anh cũng không làm được, nên em chẳng dám hi vọng vào những điều lớn lao kia nữa. Em vẫn viết nhật kí cho anh mỗi ngày, vẫn chúc anh ngủ ngon mỗi tối, vẫn làm mọi thứ theo thói quen em dành cho anh trước giờ không thay đổi. Và em vẫn sẽ làm như thế, chỉ khác là không còn anh thôi.

Giá như, anh một lần giữ em ở lại!

Giá như, em được an ủi rằng anh vẫn còn ở đó!

Gặp anh, em sẽ cười. Sẽ gói ghém tất cả vào thành kỉ niệm, thành Mùa yêu đầu tiên với những xúc cảm tuyệt vời. Anh nhất định phải tìm được một người con gái biết thông cảm và yêu thương anh nhiều như em nhé! Người ấy nhất định phải không được ghen với quá khứ của anh và những người con gái bên cạnh anh, vì bên anh có nhiều cô " em gái xã hội " như thế lắm, ghen chỉ làm chính mình mệt thêm thôi. Người ấy cũng nhất định không được cấm đoán anh rượu bia vì đó là xã giao, chỉ được phép nhắc nhở anh rằng phải uống trong chừng mực.




Người ấy cũng phải quan tâm anh thật nhiều, vì anh vô tâm chả bao giờ để ý tới sức khỏe của mình cả, nhưng nói ít thôi, vì anh rất ghét lúc nào cũng mè nheo bên cạnh. Người ấy phải hiểu cho công việc của anh và đừng bao giờ tra hỏi khi anh đi sớm về khuya, đừng đau lòng nếu chỉ vì công việc mà đến nửa năm anh chẳng dẫn cô ấy đi chơi được một lần, đừng buồn giận khi trước mặt cô ấy anh có thể nắm tay và ôm những người con gái khác, cũng đừng chao đảo khi bị những người cũ, người mới của anh quấy phá.

Người ấy cũng phải thật ngoan thật khéo, biết kính trên nhường dưới với ba mẹ anh, biết làm công việc nội trợ trong gia đình, bởi lẽ anh có 2 gia đình để yêu thương cơ! Và tìm được một người như thế, anh nhất định đừng để lạc mất cô ấy nữa, anh nhé! Phải biết giữ và yêu thương cô gái ấy thật nhiều, kể cả phải thay đổi bản thân chút ít, anh nhớ chưa? Anh đừng chỉ giữ cái tôi của mình và bảo thủ nhé, vì tình yêu là cả hai cùng giữ gìn đó anh à!

Anh có thể tin hoặc không, nhưng anh là người đầu tiên em yêu nhiều đến thế!

Em sẽ không hối hận vì mọi thứ tốt đẹp nhất đều đã dành cho anh!

Em yêu anh, nhưng phải xa anh rồi! Cảm ơn anh vì tất cả!

Khánh An 

Giới thiệu tác giả



"Bạn sẽ nhận ra mình yêu một người nhiều như thế nào vào một buổi sáng nào đó, khi thức dậy, sau tất cả mọi chuyện, sau những giận hờn, trách móc, chia tay đau khổ, cái mà bạn cảm thấy không còn là dằn vặt, cay đắng, đau đớn mà chỉ còn là tình yêu. " - Hanoi, Vietnam


Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Đơn giản vì đó là tình yêu...

Nhiều lúc tự hỏi tại sao em lại ngu ngốc mà vùi đầu vào thứ tình cảm chẳng có lối thoát này? Đơn giản vì đó là tình yêu. Tình yêu thì không phân biệt đúng hay sai chỉ là sự khác nhau giữa việc đến trước hay sau mà thôi. Em đến sau. Em chấp nhận.

Nhiều lúc tự hỏi tại sao em lại ngu ngốc mà vùi đầu vào thứ tình cảm chẳng có lối thoát này?

Đơn giản vì đó là tình yêu.

Tình yêu thì không phân biệt đúng hay sai chỉ là sự khác nhau giữa việc đến trước hay sau mà thôi.

Em đến sau. Em chấp nhận.

Không oán trách ai cả vì em biết mình mới là người sai trong cuôc tình này. Cuộc tình mà chỉ mỗi em là đạo diễn lẫn diễn viên. Tự diễn ra những gì mà mình nghĩ là đúng để được bên cạnh anh mà không bị nghi ngờ gì cả.


Trong vở diễn này, em đã tự sắm cho mình một vai cục kì hoàn hảo, đó chính là em gái của nam diện viên chính- đó là anh.

Việc làm em gái của anh không khó như em nghĩ không những được quan tâm anh một cách công khai mà đó còn là những giây phút tuyệt vời nhất trong cuộc sống của em.

Em đã cố không cho anh biết tình cảm của em dành cho anh không phải đơn giản là em gái dành cho anh trai mà đó chính là tình cảm nam nữ, tình cảm của cô gái mới biết yêu dành cho chàng trai đào hoa như anh.

Và rồi em nhận ra anh quan tâm em nhiều hơn trước, em nhận ra tình cảm anh dành cho em không chỉ là tình cảm anh em đơn thuần mà đó còn là sự chở che, chăm sóc của người con trai dành cho cô gái mà họ yêu.


Và chúng ta chính thức yêu nhau.

Em vẫn vậy, vẫn luôn dõi theo anh trong từng lời nói, vẫn cách chăm sóc anh nhưng ngày nào. Nhưng hôm nay em hạnh phúc hơn khi anh chính thức thuộc về em.

Những ngày tháng hạnh phúc cứ đến với em, tình cảm chúng ta lớn dần theo năm tháng. Em nghĩ mình đã chọn đúng con đường.

Vì nếu khi xưa em đi ngược lại với con tim thì giờ đây có lẽ mình chỉ mãi là người dung thôi đúng không ai?

Nếu em chọn một chàng trai khác thì hạnh phúc này sẽ không trọn vẹn.

Điều em làm duy nhất đó chính là tin tưởng tuyệt đối vào bản thân. Em tin rằng với tình yêu mãnh liệt và nồng cháy của mình sẽ được anh đáp trả.

Em nghĩ điều em luôn tin là đúng.

Mai Khanh


Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Cảm ơn anh, vắng anh em vẫn thấy vui!

Đừng cứ mãi tìm cách trả lời câu hỏi "Tại sao mình bị block?" hay đặt ra giả thuyết như "Chắc hắn ta tự biết bản thân có lỗi nên..." Chia tay rồi, cần chi phải quan tâm đến từng cử chỉ, từng hành động của người mình đã từng yêu nay được gọi là "người yêu cũ" chứ, dù có cố ý hay vô tình. Việc quan tâm đến mọi thứ về anh bây giờ không phải "nghĩa vụ" của em.

Lang thang Facebook, bạn tôi bất ngờ khi không tìm thấy tên người yêu cũ trong friendlist của mình. Rồi loay hoay tự hỏi "Tôi đã unfriend anh khi nào nhỉ?" "Không". "Tôi đã block anh?" "Cũng không". "Thế cớ làm sao mà tôi không tài nào tìm ra anh để được vào ngó xem anh viết gì, chia sẻ gì, đi đâu, đang sống tốt thế nào nhỉ?"
À, ra là anh ta block bạn tôi mất rồi, block cô ấy khỏi cuộc đời anh.
Thì ra không thể tìm nhau, không là bạn bè trên Facebook, một cái mạng xã hội với hàng triệu cái tài khoản, cũng ý nghĩa lắm. Ít ra bạn tôi đã không vì những lần tò mò click vào trang cá nhân của anh người yêu cũ hay ai kia để rồi vu vơ tự so sánh bản thân mình với ai đó, với những người chẳng liên quan.
Đừng cứ mãi tìm cách trả lời câu hỏi "Tại sao mình bị block?" hay đặt ra giả thuyết như "Chắc hắn ta tự biết bản thân có lỗi nên..." Chia tay rồi, cần chi phải quan tâm đến từng cử chỉ, từng hành động của người mình đã từng yêu nay được gọi là "người yêu cũ" chứ, dù có cố ý hay vô tình. Việc quan tâm đến mọi thứ về anh bây giờ không phải "nghĩa vụ" của em.
Cho em thôi nghĩ đến anh, anh nhé!
Vui lên đi, hạnh phúc đi, thỏa sức mà trải nghiệm những điều mới mẻ, thú vị đang chờ ngoài kia. Có đôi khi, chỉ vì bạn đang trông chờ ngày nào đó một người đã cũ tò mò vào xem, sẽ thấy bạn vẫn hạnh phúc mặc cho thiếu vắng hình bóng ai đó, bạn có thể vô tình quên rằng mình đang miễn cưỡng bản thân tỏ ra vui vẻ. Đừng cứ giấu mình sau cái màn hình. Hãy thực sự tốt với bản thân mình, mở rộng trái tim, để một ngày nào đó, đứng trước mặt anh ta, bạn có thể tự tin nói "Anh à! Cám ơn anh, vắng anh em thấy vẫn vui!"
Thư Nhím

Giới thiệu tác giả

Thư Nhím - CTV Guu
"What you see isn't me, it's just what I want you to see " - Auburn, Washington

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Nếu bạn là một cô gái không xinh đẹp...

Thế nào là xấu? Trong khi người ta nói "không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp", xấu ở đây là đã sử dụng mọi trăm phương ngàn kế rồi cũng không đẹp lên được. Người ta luôn nói rằng con người sinh ra không ai được quyền lựa chọn khuôn mặt của mình, ai sinh ra chả muốn được xinh đẹp, ai chả muốn như hoa như ngọc nhưng bố mẹ sinh mình ra như thế nào đều do số mệnh cũng đừng bao giờ oán trách.

Từ xưa đến nay con người ta thường có quan niệm "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" quả là luôn luôn đúng với mọi thời đại. Tuy nhiên cho dù ở bất cứ thời điểm nào, một cô nàng có nhan sắc hạn chế hay nói một cách thẳng thắn là "xấu" luôn gặp khó khăn và tự ti hơn trong bước đầu của mọi thứ...

Thế nào là xấu? Trong khi người ta nói "không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp", xấu ở đây là đã sử dụng mọi trăm phương ngàn kế rồi cũng không đẹp lên được.

Trong cái thời đại khi cái đẹp lên ngôi, người người nhà nhà ai cũng biết tự làm cho mình đẹp hơn," hot girl" giờ có thể ở xung quanh bạn chứ không chỉ nhìn thấy trên ti vi. Nhưng xuất hiện một cô nàng xấu xí quả là nhận được nhiều ánh mắt với nhiều kiểu cảm xúc khác nhau. Bạn đẹp quá người ta cũng ngắm chăm chăm, bạn xấu quá rồi người ta cũng cứ chăm chăm nhìn...


Một cô gái xấu luôn cảm thấy mặc cảm tự ti khi xuất hiện ở đám đông một lũ bạn ai cũng lung linh, người ta xinh người ta có thể selfie một cách đầy tự tin, một cô gái xấu tạo kiểu muôn hình muôn vẻ để chụp ảnh thì còn có người dè bỉu " xấu hoắc mà còn ham hố tự sướng". Đến một tiệm làm tóc rồi cũng sẽ ngại ngùng, chung quanh ai nấy đẹp rạng rỡ tóc tai đủ các kiểu, giờ mình lạc lỏng còn chả biết sẽ có cái gì hợp với mình... Rồi có một cô gái vừa béo vừa xấu lập kế hoạch giảm cân bỗng nghe một câu nói đùa đến đau lòng của lũ bạn " mày xấu đâu có phải do béo".

Những cô gái xấu thường rất hay nhẹ cảm với lời nói của mọi người xung quanh, môt câu nói đùa "cho vui" đôi khi cũng khiến nàng tủi thân. " sao mặt mày như ổng Bao Chửng thế?", "sao da mày chừ mụn thấy mà ghê quá", "sao cái mũi mày như mũi heo ý"... hàng tá những câu nói đùa dù không ác ý nhưng cũng khiến nàng thấy tủi thân lắm rồi...


Cô nàng có nhan sắc hạn chế đã bao giờ rơi vào cảnh kiểu như, khi đi cùng một đứa bạn xinh đẹp đến đâu người ta cũng bắt chuyện làm quen, xin số điện thoại, facebook của cô bạn mà dường như bạn bị bỏ rơi, thật lạc lõng.

Một cô nàng có ngoại hình không bắt mắt luôn bị phân biệt đối xử, người ta hay nhường nhịn cho một cô gái đẹp nhưng một cô gái xấu thì ít hơn. Thế đấy, dù cho người ta cứ nghĩ quan trọng là cái bên trong, nhưng thực tế những cô gái xấu xí phải trải qua những cái tủi thân.

Nhưng cô gái à khi người ta không thể tu chỉnh được vẻ bề ngoài thì sẽ tu chỉnh thêm vẻ đẹp tâm hồn, tâm hồn là cách suy nghĩ cách nhìn nhận của mỗi người, là cách chấp nhận mọi thứ để cuộc sống tố đẹp hơn.


Vẻ đẹp bề ngoài có thể mai một đi nhưng cái vẻ đẹp trí tuệ thì không bao giờ. Một cô gái tri thức luôn luôn được người ta kính nể. Một cô gái xấu xí chỉ khó khăn trong bước đầu của mọi thứ, nhưng một khi người ta biết được con người thật của bạn họ sẽ chấp nhận hết mọi thứ để làm bạn, làm đồng nghiệp hay cả làm người bạn đời...

Người ta luôn nói rằng con người sinh ra không ai được quyền lựa chọn khuôn mặt của mình, ai sinh ra chả muốn được xinh đẹp, ai chả muốn như hoa như ngọc nhưng bố mẹ sinh mình ra như thế nào đều do số mệnh cũng đừng bao giờ oán trách.


Người ta đẹp theo cách của họ, bạn cũng hãy tự phác họa chính mình theo net đẹp riêng, một nét đẹp phải ngẫm nghĩ, sâu xa, một người hiểu đạo lý sẽ nhận thấy được. Giống như một bức tranh thay vì nhìn những họa tiết rõ ràng rành mạch mà vừa nhìn đã hiểu thì người ta sẽ nhìn vào những điểm tuy nhỏ, ở những góc cạnh nhưng lại là những điểm mấu chốt làm nên một bức họa đẹp.


Hãy sống và cống hiến cho cuộc sống, ngoại hình quan trọng nhưng nó không là tất cả. Hãy sống sao cho đừng bao giờ hổ thẹn với chính mình như vậy bạn đã đẹp theo cách của mình rồi. Nếu bạn không may có nhan sắc hạn hẹp thì cũng đừng buồn vì có nhiều người muốn có nét đẹp bình thường cũng còn là niềm mơ ước. Hãy nhìn những người có dị tật để thấy mình may mắn hơn nhiều.

Hãy nhớ rằng cho dù bạn có xấu xí đến cỡ nào, với bố mẹ, bạn luôn là viên ngọc sáng, là một cô công chúa mà bố mẹ yêu và quý trọng rất nhiều.

Gaeul gaeul 

Giới thiệu tác giả



"Hãy để mọi thứ đến tự nhiên theo cách của nó ... Cái gì cũng vậy không nên cưỡng cầu..." -


Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?

Con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà người ta không xứng đáng, con muốn chăm sóc người thân của con chứ không phải một người dưng xa lạ.

Đã lâu rồi con không viết, con không dành hàng giờ cho cuốn nhật ký hay đánh word để gửi blog hay các trang tâm sự. Đã lâu rồi con cũng không về với mẹ chỉ để kể lể chuyện tình cảm của con. Con bị cuốn theo những cái gọi là bộn bề cuộc sống, là tương lai, là công việc, là hoài bão, là tham vọng.

Trước đây mẹ từng nói "con gái yêu nhiều sẽ mất duyên" khi thấy con cứ chấp chới giữa các mối tình không đầu không cuối, con thì không sợ mất duyên, con chỉ lo tim con sẽ ít đập nhanh hơn, vì bình tĩnh, bình tĩnh vì từng trải.

Và thực sự bây giờ con đã chẳng còn bị lênh đênh trong những tình cảm khó kiểm soát nữa.Ngày hôm nay con đã trưởng thành hơn rất nhiều, con hiểu con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà thực sự người ta đâu xứng đáng.

Tại sao con được bố mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời mà con lại phải về chăm sóc cho những người dưng xa lạ. Con cảm thấy sợ hãi trước những mối quan hệ hôn nhân, bộn bề trước lo toan cuộc sống cơm áo gạo tiền, lo lắng trước những mối quan hệ ngoài luồng. Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?



Ngày trước con cũng từng một thời yêu đương mơ mộng, kiếm tìm những tình cảm không đầu không cuối. Rồi cuối cùng con lại trở lại với một trời hoang hoải.

Con tự hỏi trên đời này sẽ có bao nhiêu người con gái như con? Yêu nhầm người và thương sai lúc. Đường yêu gấp khúc, loanh quoanh mãi không tìm thấy một quãng đường tình phẳng phiu.

Sau những hoang hoải đó, con đã tự biết cách đứng lên. Con vẫn sẽ yêu và tìm người đàn ông yêu con thật lòng, nhưng niềm tin không bao giờ con trao trọn vẹn nữa. Con sẽ dịu dàng vừa đủ và biết sử dụng móng vuốt khi cần. Con trai là vậy, thằng nào cũng mở miệng ra khăng khăng là một lòng một dạ. Nhưng thực chất là lòng với con này còn dạ với con kia..Thế còn ruột, gan, phèo, phổi nằm ở con nào ai mà đoán được. Tuổi thanh xuân vốn đã keo kiệt từng ngày, cớ gì con cứ phải bận lòng vì những thứ chẳng đi đâu vào đâu đó.

Con cũng đã từng có những mối hận thù trong quá khứ, hận người đã từng nhẫn tâm quăng quật con vẫy vùng trong thương đau.Con cũng đã từng có những đêm khóc đến vật vã. Sự ích kỷ của một đứa con gái, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào...

Nhưng hiện tại, con đã đủ trưởng thành để bình tâm trở lại..để tha thứ cho cái quá khứ ngày xưa.

Con học được cách không phụ thuộc, không dựa dẫm và cũng chẳng yếu mềm, là đứng vững trong trời đấy, không cần phải tầm gửi vào ai.

Đã từng lúc con nhấm nháp nỗi hận thù từng chút một để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng.



Nhiều lúc giữa bộn bề cuộc sống, con cũng cảm thấy cần lắm một bờvai giúp con xua tan những áp lực vô hình, đó là một chiều lững thững trên phố, với ánh đèn phủ mờ tâm trạng, bụi bay vào mắt, nhòe nhoẹt nước, run vai khóc nấc. Nhiều lúc con tự hỏi, tình yêu chỉ đơn giản là mối quan hệ không rõ ràng, nhập nhằng giữa yêu và thương, giữa quyền lợi và trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta ca tụng đến thế.

Rồi con nhìn lại quãng đường và thấy mình cũng đã mắc sai lầm khi con yêu ai cũng dốc hết ruột gan của mình ra cho người ta biết, để người ta chà đạp không thương tiếc. Con sai lầm khi đã dốc cạn hết thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Con gái mà đôi khi vẫn thế, không được lý trí lắm mẹ ạ, một khi bị tấn công sẽ trở thành tù binh của ái tình.

Mẹ đừng buồn phiền trước những suy nghĩ đó của con mẹ nhé. Nếu may mắn rằng mai đây sẽ có người giúp con xóa nhòa được những suy nghĩ đó, thì mẹ cũng tin rằng con đủ mạnh mẽ để không phải phụ thuộc vào ai.

Hương Mi

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Chờ đợi yêu thương...

Đến một lúc nào đó, con người ta lại trở nên khát khao tột cùng thứ tình cảm mà tạo hóa đã gieo vào lòng người. Đó là hai chữ tình yêu. Chẳng thể tùy tiện với tay gõ cửa một tâm hồn yếu mềm khác nào đó. Chỉ biết cố gắng âm thầm mong chờ ngày của đời mình sẽ đến.

Đến một lúc nào đó, con người ta lại trở nên khát khao tột cùng thứ tình cảm mà tạo hóa đã gieo vào lòng người. Đó là hai chữ tình yêu.

Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, những tế bào yêu thương ấy đã tồn tại trong cá thể mỗi người. Nó cứ thế từ tế bào bé nhỏ lắng đọng dần trong tim và theo tháng ngày kết tinh lại thành một khối tinh cầu tình yêu đẹp long lanh. Lúc ấy, chỉ cần nghe âm thanh dịu nhẹ của tiếng yêu sẽ khiến trái tim bừng tỉnh giấc, như chú gấu lười biếng vùi mình trong băng giá cho giấc ngủ đông dài rồi chợt thức giấc khi mùa xuân ấm áp gõ cửa.


Ở cái độ tuổi trưởng thành chín mùi cho yêu thương gõ nhịp giữa hai trái tim xa lạ, độ tuổi lẽ ra phải lo nghĩ đến những nỗi lo rất đỗi thường nhật như chuyện con cái chuyện vợ chồng... Chẳng còn nhiều khoảng thời gian trống để dành cho những nghĩ suy vụn vặt của bản thân. Một số người vẫn phải một mình lẻ bóng, với những suy nghĩ mông lung của riêng bản thân mà không mấy ai hiểu được.

Tương lai vẫn mở ra chạy dài đến ngút ngàn chẳng dừng lại bao giờ. Yêu thương cũng cứ thế trải rộng, mênh mông mà sâu lắng hơn trong lòng người. Trái tim mong manh muốn trải mình kết hợp một hình bóng yêu thương khác, cùng nhau chia sẻ những muộn phiền và hướng đến một con đường chung của hai người. Hai trái tim hợp lại thì những bước đi song hành cùng đến tương lai chẳng phải sẽ dễ dàng hơn một hay sao? 


Nhưng yêu thương kia khi biết sức ta còn có thể chịu được thường lại càng hay muốn thử thách sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của lòng người. Nó lại hay tìm cách lỗi nhịp giữa thế giới rộng lớn này, nên ai đó vẫn một mình cô đơn đi kiếm tìm hạnh phúc thương yêu cho tương lai của riêng mình.

Chẳng thể tùy tiện với tay gõ cửa một tâm hồn yếu mềm khác nào đó. Chỉ biết cố gắng âm thầm mong chờ ngày của đời mình sẽ đến.

Dẫu biết rằng tương lai là vô định, mông lung hư ảo, tuy vậy con người vẫn cần phải sống khi thời gian còn chưa ngừng lại. Vì cuộc sống vẫn luôn là những niềm hy vọng không ngơi nghỉ, hy vọng luôn sống cùng với chuỗi dòng thời gian.

Bóng hình cô đơn và hy vọng

Nina Diep Tran
Giới thiệu tác giả



"Mọt sách sẻ chia những câu chuyện cuộc sống Chia sẻ cuộc sống chính là cho đi Cho đi chính là nhận lại" -




Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Xin đừng làm dư bị của ai cả, vì em xứng đáng được yêu nhiều hơn thế!

Chị đã từng có một người để gọi là "Tình nhân", với chị anh ấy là người bí mật và là "The First New Year’s kiss" của chị. Với chị, tình nhân là khi chữ thương nó vượt qua cả chữ yêu. Yêu có thể không yêu nữa nhưng thương thì làm chị day dứt đến cả cuộc đời. Chị thương anh ấy, thương vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương.

"Vì vốn dĩ em chỉ là nhân tình,không hờn giận, không cả những yêu thương.

Đôi lần ghé đến, lắm lúc chia xa.

Cô gái ấy được anh trao danh phận,là người hơn em, là người yêu anh.

Em hé môi cười,tình nhân để yêu,người yêu để cưới.

Ngoảnh mặt đi."

Chào em, cô gái cũng đã từng là tình nhân như chị. Chị muốn hỏi em đã đủ bản lĩnh chưa để đối diện với một nỗi tủi hờn mang tên là tình nhân. Hãy nhớ, em phải vượt qua ích kỷ bản thân và cực kỳ tự chủ.

Em chỉ được cảm nhận những giây phút ngắn ngủi bên cạnh anh ấy, những giây phút tình nhân xô bồ và chốc lát, những cái ôm còn chặt, những nụ hôn còn ấm, tấm lưng dựa vào nhau còn vững chai và an nhiên.

Chị cũng đã từng nghĩ mình bản lĩnh và tự chủ nhưng là con gái mà, đâu tránh khỏi những giấy phút chạnh lòng. Và vì không kiểm soát được nên chị đã để mất một thứ hạnh phúc mang tên là tình nhân.

Chị đã từng có một người để gọi là "Tình nhân", với chị anh ấy là người bí mật và là "The First New Year’s kiss" của chị. Với chị, tình nhân là khi chữ thương nó vượt qua cả chữ yêu. Yêu có thể không yêu nữa nhưng thương thì làm chị day dứt đến cả cuộc đời. Chị thương anh ấy, thương vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương.

Bước chân vào thế giới của tình nhân bắt buộc em phải bản lĩnh và đứng vững hơn lúc nào hết khi phải đối diện vơi một nỗi tủi hờn chấp chới giữa hạnh phúc và cô đơn.

Chị đã từ bỏ những mối quan hệ công khai để nép mình bên anh ấy với cái mác tình nhân. Với chị mối quan hệ tình nhân có một thứ cảm xúc nồng nàn hơn hết thảy và anh ấy là người mà hiện tại hay nhiều năm sau nữa chị cũng sẽ giữ mãi trong đáy tim và không để bất kỳ ai được chạm vào.



Chị nhớ cách anh ấy ôm chị từ đằng sau, bình yên đến lạ. Chị thích cách anh hôn lên trán mỗi lần chị khóc. Chị thích nép vào bờ vai rộng, tấm ngực vững chắc của anh ấy, đó là cả bầu trời của chị. Anh ấy đến và phá hết mọi nguyên tắc thói quen và trở thành ngoại lệ của chị.

Với chị, anh ấy là một chàng trai bình yên. Lúc tất cả sóng gió bão bùng như nhấn chìm, anh ấy đến bên cạnh.Tựa vào vai anh ấy, mọi âu lo như quên hết. Rồi thì bỗng chốc khi mọi thứ bình yên, cả hai cùng biến mất khỏi cuộc đời nhau, lặng lẽ.

Là một cô gái đã từng là tình nhân, chị biết sẽ có một ngày em phải biến mất khỏi cuộc đời người em thương một cách nghiêm túc dù không biết là phải mất bao lâu và cố gắng bao nhiêu.

Chị cũng vậy, sau những nỗi tủi hờn và việc không kiểm soát được cảm xúc, chị đã quyết tâm rời xa anh ấy và biến mất khỏi cuộc đời anh. Chị không biết mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để quên anh, càng không dám đảm bảo bản thân thật sự sẽ quên được. Chị chỉ có thể như bây giờ, không ồn ào, không quậy phá, không vui, cũng không buồn, không nói chuyện cùng anh và anh chị chẳng thể nào giao nhau được nữa.

Ngày chị quyết định biến mất khỏi cuộc sống của anh là một ngày điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, tin nhắn nằm im, rúc một mình trong chăn và nước mắt lúc nào cũng chực trào với nỗi nhớ mang tên tình nhân ấy.

Chị đã từng rất cần anh ấy và buông bỏ một điều tưởng mình cần là một điều không phải dễ dàng gì.



Chị từng hứa với anh ấy sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình, sẽ không để bất kỳ ai đến và làm tổn thương chị nữa, chính vì vậy chị đang khóa trái cửa trái tim, vô cảm với mọi mối quan hệ nhưng với anh, thì dù nhiều năm sau nữa chị cũng không vô cảm được.

Chị không muốn em phải chới với giữa một mối quan hệ không tên, mối quan hệ ấy sẽ bòn rút hết tuổi thanh xuân của em, để rồi sau đó em sẽ phải chới với không biết nên làm gì với trái tim, với lý trí của mình trong những năm tháng còn lại.

Với bất kỳ một cô gái nào cũng thế, trong lòng đều có một người đàn ông mà mỗi lần nhớ đến đều làm cô ta rơi lệ từ tim. Với chị, người đó là anh.

Anh và chị đã từng có một hộp thư chung mang tên là "nhật ký của tình nhân". Chị cũng từng có một tài khỏan blog riêng, một tài khoản tumblr riêng chỉ để viết về anh, về cảm xúc của chị mà anh không hề hay biết.

Ngày hôm nay, sau khi rời khỏi anh, chị chẳng còn thiết tha vào điều gì, cũng chẳng mong đợi điều gì, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Có những nỗi đau mà khiến con người ta khóc không khóc được, cười cũng không xong nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến tâm lý và suy nghĩ.



Chị bản lĩnh và lạnh lùng hơn trước cũng bởi vì anh, chị muốn anh biết ngày nay dù không có anh bên cạnh chị vẫn vững vàng trước mọi sóng gió và cám dỗ. Chị vốn dĩ đã buông tay với tất cả những gì chếnh choáng phiền hà nhất của cảm xúc.

Cô gái à, mỗi người chỉ có một trái tim, tự đau cho mình còn chưa xuể, em không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu em. Và xin đừng làm dư bị của ai cả, em xứng đáng được yêu nhiều hơn thế.

Hương Mi

Giới thiệu tác giả



Hương Mi

"Em vốn dĩ đã buông tay với tất cả những gì chếnh choáng phiền hà nhất của cảm xúc. Tập sống một mình riết cũng thành quen, em sợ hơi người và những gì dây dưa đến tình cảm. Khép cửa khóa trái lòng mình với cái thế giới hỗn độn ngoài kia, em lặng lẽ chẳng hề lay động. " - Hanoi, Vietnam

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

KHÔNG PHẢI CỨ YÊU NHIỀU, ĐAU NHIỀU RỒI SẼ CHẲNG THỂ YÊU LẠI ĐƯỢC NỮA...

Đi qua một cuộc tình khổ đau là thêm vào lòng một khối băng lạnh buốt. Rồi trái tim cũng nguội dần, chẳng thể lỗi nhịp dễ dàng, sợ hãi khiến em co mình lại giương ra những chiếc gai xù xì, xấu xí. Là vì đau đã quá nhiều, bản năng hình thành khả năng tự vệ, phòng thủ. Là sợ tổn thương thêm lần nữa nên lòng em cứ thế "trơ" đi...

    Ai mà chẳng từng yêu say đắm, điên dại trong những năm tháng tuổi trẻ! Ai chẳng từng vì những dại khờ mà vấp ngã, mà đau. Vì tuổi trẻ người ta tự cho mình cái quyền được thử, được sai lầm, được vấp ngã....và được biết cảm giác đau! Bởi có đi qua những vấp ngã, khổ đau con người ta mới trưởng thành. Dù biết rằng cuộc đời nếu để lại quá nhiều vết sẹo trong lòng sẽ khiến người ta trơ lì, đôi khi sẽ là lạnh giá. Và những yêu thương sẽ không còn đủ nóng để khối băng trong lòng tan chảy.
    Em cũng từng đi qua những năm tháng tươi đẹp, sôi nổi lẫn những dại khờ nông cạn của tuổi đôi mươi. Những năm tháng thơ mộng của đời người con gái, cũng vài lần yêu, vài lần đỗ vỡ, cũng từng hạnh phúc, từng khổ đau. Cũng từng có mối tình chỉ thoáng qua nhưng cũng có mối tình sâu sắc không dễ dàng quên.
    Đi qua một cuộc tình khổ đau là thêm vào lòng một khối băng lạnh buốt. Rồi trái tim cũng nguội dần, chẳng thể lỗi nhịp dễ dàng, sợ hãi khiến em co mình lại giương ra những chiếc gai xù xì, xấu xí. Là vì đau đã quá nhiều, bản năng hình thành khả năng tự vệ, phòng thủ. Là sợ tổn thương thêm lần nữa nên lòng em cứ thế "trơ" đi. Tự nhủ rằng sẽ chẳng thể yêu thêm lần nữa. Nhưng cuộc đời vốn công bằng có người làm em đau ắt hẳn sẽ có một người khác đến để xoa dịu nỗi đau ấy, bất luận em có chấp nhận nó hay không! Lẽ đời là thế cứ tưởng sẽ "chẳng thể" nhưng vào đúng thời điểm của nó, điều gì đến sẽ đến. Dù em có cố chấp, có xua đuổi, có chạy trốn thì trái tim...nó vẫn có lý lẽ của riêng mình.
    Và một ngày chẳng biết vô tình hay cố ý, định mệnh mang một người đến chữa lành vết thương lòng em, để rồi con tim em lại thêm một lần lỗi nhịp dù em chẳng hề muốn. Em cứ cố chấp giữ cho khối băng kia càng thêm lạnh, giương những chiếc gai xù xì chỉ chực chờ đâm vào bất ai có ý định đến gần. Từ bao giờ em tạo cho mình bộ áo giáp rắn chắc như thể chiến tranh thế giới thứ ba sắp xảy ra, đắp lên khuôn mặt một lớp thạch cao trắng toát, vô hồn. Từ bao giờ bỗng trở nên cục cằn, thô lỗ, xấu tính đến em cũng chẳng rõ. Hẳn em chỉ biết ngay khi nhận ra tất cả những điều đó đang tồn tại cũng là lúc em nhận ra trái tim em đã lỗi một nhịp mất rồi, khối băng trong lòng vì thế cũng đang dần tan chảy. Nụ cười cũng bắt dần thế chỗ cho sự cau có đến khó chịu nơi khuôn mặt em. Em cũng tự cho phép cái khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại một chút, câu chuyện cũng được phép dài hơn. 
    Mỗi ngày qua đi với em sẽ chẳng còn là những cô đơn nữa, con đường em về giờ đã có một người luôn dõi theo, mỗi lần em ốm sẽ chẳng còn phải  khóc vì tủi thân, vì luôn có một người nhắc em nhớ uống thuốc, nhớ bôi dầu, nhớ ăn trước uống thuốc kẻo phí công ngươì mua. Như thể em chỉ là đứa trẻ lên ba dù em đã qua chín lần sinh nhật ba tuổi. Em hẳn chưa thể đặt tên cho cảm giác trong lòng nhưng nếu có thể say đắm thêm lần nữa hãy cứ say đắm, nếu có thể yêu thương lần nữa hãy cứ yêu thương trọn vẹn. Đừng vì nỗi đau của quá khứ mà khép chặt lòng mình. Đừng vì sợ hãi để rồi yêu thương vụt mất, biết đâu đó mới chính là hạnh phúc thật sự dành cho em. Em cũng đừng vì từng tổn thương quá khứ mà cho mình cái quyền được làm tổn thương người đến sau bởi những nghi hoặc, em nhé!
    Bởi em đã độc thân đủ lâu.... để hiểu không phải cứ yêu nhiều, đau nhiều là lòng mình sẽ đóng băng, trái tim sẽ không còn thổn thức để có thể yêu say đắm thêm lần nữa.
    Hoa Anh Túc

    Giới thiệu tác giả

    Hoa Anh Túc - CTV Guu

    "cứ đi đi sợ gì phía trước trời không có nắng........" - Ho Chi Minh City, Vietnam
     

    Sample text

    Sample Text

    Trang Chu

     
    Blogger Templates