Social Icons

Pages

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

NGƯỜI TA BẬN YÊU, CÒN EM BẬN CÔ ĐƠN ...

Những lúc ngồi một mình, chân bó gối, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa sổ có giàn hoa dây leo rồi tự hỏi rằng “cô đơn lâu thế em có thấy buồn không?”.
Những ngày đông, mưa nhiều hơn và gió thốc mãnh liệt, em ngồi co ro bên xó cửa để mặc cho nỗi cô đơn ủ mầm bén rễ chẳng chịu buông.
Những ngày cuối đông, người ta bận thương, bận nhớ, bận yêu và bận đi tìm vô vàn mảnh ghép cho trái tim; còn em vô cảm với yêu thương, bởi em đã bận tìm an yên cùng cô đơn và buồn nỗi buồn của mùa đông.

Những ngày này, chẳng thể chợp mắt trước 0h, vì càng nhắm mắt có những điều buồn nhất cứ mon men ùa về như hẹn trước. Người ta bảo đó là khoảng thời gian nhạy cảm nhất dễ khiến cảm xúc vỡ vụn và cô đơn vây kín không lối thoát. Có những điều chẳng còn da diết nữa và yêu thương cạn khô nhưng sao vẫn cứ vương hoài nhung nhớ? Đó là lúc em thấy mình bất lực với cô đơn nhưng không cần một ai ở bên cạnh!
Có những khi đi giữa một chiều đông lạnh, ngước mắt nhìn lên bầu trời đặc quánh màu đen xám xịt mà buồn đến tê lòng, thèm ước ao có một tia nắng mỏng khẽ vén màn mây rủ xuống con phố đang ủ rũ nằm im. Rồi có những lúc bất giác thấy bàn tay lạnh ngắt, buốt giá đang trơ trọi, chới với, vội lặng lẽ siết chặt lấy hai bàn tay vào nhau, xoa xoa như một đứa trẻ thèm được dỗ dành.
Những lúc tự vỗ về bản thân mới nhận ra rằng không phải lúc nào trái tim cũng có thể mạnh mẽ đơn độc, đó là khi nó cần một hơi ấm của một người nào đó, dù là người lạ. Trái tim luôn có những lý lẽ chẳng thể giải thích nổi, như vậy.
Người ta kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện của mùa đông, là chuyện những ngón tay đan, chuyện yêu thương đi lạc tìm thấy một chuyến tàu hạnh phúc, chuyện tim yêu với vô vàn nhung nhớ nhưng sao em vẫn thấy mình không khát thèm những thứ đó. Có lẽ rằng em bận với cảm xúc khác, là thứ vũ khí dành cho riêng em, ôm nó suốt mùa đông buồn lặng lẽ, là em ôm cô đơn vào lòng vỗ về an yên.
Lang thang quanh những quán café quen, vẫn lặng lẽ chọn một chỗ ngồi kín mà dường như chẳng ai tranh giành, đối diện vẫn chỉ là khoảng trống chưa ai có thể lấp đầy. Chợt thấy mình lạc lõng, nhỏ bé và lay lắt như giọt café sắp rơi xuống đáy cốc, chẳng thể bấu víu vào điều gì mà ở lại.
Mùa đông thật lạ đến nao lòng, người ta cứ tay nắm tay bước đi trên phố, chàng trai nhẹ nhàng quàng lại chiếc khăn trên cổ cô gái; em nhận ra niềm hạnh phúc và an yên trong đôi mắt cô ấy. Đó là yêu thương rất đỗi bình dị nhưng không phải người nào cũng có được. Lúc đó bất giác nhận ra rằng đã rất lâu rồi mình mất đi cảm giác thấy lạnh, thấy buồn, vì tất thảy những điều đó đã thành một thói quen ăn sâu bén rễ rất khó bỏ. Nhưng chính lúc đó cũng nhận ra đôi lúc hạnh phúc của người khác lại khiến một trái tim khác thấy đơn độc hơn là vì thế.
Những lúc ngồi một mình, chân bó gối, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa sổ có giàn hoa dây leo rồi tự hỏi rằng “cô đơn lâu thế em có thấy buồn không?”.
Thực tâm chẳng ai muốn mình đơn độc suốt một quãng đời rất dài, chỉ là bản thân chưa thoát khỏi cảm giác bận với điều gì đó quá lâu nên khó dứt bỏ được. Cô đơn cũng vậy, em bận nghĩ về nó nên em không còn thời gian nghĩ đến yêu thương cho ai kia.
Là vì em đợi người nào đó kéo em ra khỏi cô đơn để em có thể bận bịu những thứ khác tốt đẹp hơn.
Những ngày cuối đông, mưa vẫn chưa ngớt, gió vẫn thốc mạnh ướt hết vai ai… một mình!
Theo Ban Mai Xanh

“HẠNH PHÚC À, TỚ ĐỢI CẬU, Ở ĐÂY!”


Tôi vẫn luôn cho rằng những kẻ cô đơn muốn có được hạnh phúc điều đó không đơn giản, nhưng không phải không làm được. Chỉ cần họ học được cách yêu thương chính bản thân mình, lạc quan chờ đợi và sẵn sàng mở lòng đón nhận, hạnh phúc sẽ tự tìm tới khi họ thực sự sẵn sàng.
Có nhiều lý do khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạc lõng ở giữa cuộc đời này. Có thể họ kiếm tìm rất lâu mà không sao thấy một nửa của mình như trong tưởng tượng, cũng có thể những nỗi buồn, rạn vỡ trong quá khứ khiến trái tim của họ không còn đầy ắp tin yêu, mà chông chênh bởi nghi ngại, từ đó không dám đón nhận thêm điều gì mới trong đời.

Nhưng có lẽ tất cả nguyên do đều bắt nguồn từ chính nỗi sợ hãi trong trái tim họ, một nỗi sợ hãi mơ hồ kèm theo vô vàn thắc mắc: Liệu đến bao giờ người đó mới xuất hiện? Nếu đón nhận tình cảm từ họ, liệu mình có thể hạnh phúc được như những người xung quanh hay không? Mình sẽ không ngã, không đau, không làm tấy lại vết thương đã cũ chứ? Nếu mình thất bại, sẽ đứng dậy thế nào?...
Quá nhiều thắc mắc, ngờ vực để cản trở một tình yêu đang tới. Yêu một người, có cần phải trả lời quá nhiều câu hỏi đến vậy không? Cuộc sống là có hạn, nếu cứ mãi buộc mình trong mớ bòng bong của lý trí, người ta sẽ không thể thảnh thơi mà đón nhận bất cứ điều gì.
Người nước ngoài có câu “Love is Blind!” Tình yêu luôn mù quáng, nếu bạn cảm thấy bản thân mình tỉnh táo quá, hãy tự bịt mắt mình lại mà đi. Để rồi “Fall in love”, ngã vào tình yêu. Bất chợt một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra mình va phải hạnh phúc từ lúc nào không hay, tìm được một nửa của đời mình từ khi nào không biết.
Tôi tin rằng hạnh phúc cũng giống như may mắn, không ngẫu nhiên mà tới, chúng chỉ tới khi bạn đã chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng để đón nhận. Đừng than thở rằng: Trái tim tôi khép cửa rồi, giá băng rồi, tôi sẽ không thể hạnh phúc như ngày xưa được nữa, hạnh phúc chẳng bao giờ đến với một kẻ như tôi đâu, tất cả muộn rồi kết thúc rồi, tôi sẽ thôi không đời chờ điều gì nữa...
Gạt hết đi! mỉm cười thật tươi và nói: "Hạnh phúc à! Tớ đợi cậu, ở đây rồi
 - Có anh ở đây rồi, hạnh phúc cũng ở đây!

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Tản Mạn 1

DẪU BIẾT RẰNG 

Dẫu biết rằng chẳng là gì của nhau
Nhưng sao lòng vẫn đớn đau đến thế?
Dẫu biết chẳng bao giờ chạm được từ “có thể”
Mà vẫn mong chờ… khao khát chút quan tâm.

Dẫu biết cách xa… lòng chẳng chạm đến lòng
Sao đôi chân trần vẫn vòng về lối cũ?
Những yêu thương riêng mình em ấp ủ
Vẫn từng ngày… từng phút… gọi tên anh.

Dẫu bao tổn thương xé nát hồn mỏng manh
Vẫn tự bấm tay mình, dặn riêng mình mạnh mẽ.
Tự nhủ lòng chắc một ngày… có lẽ…
anh sẽ một lần nhìn lại…
một lần yêu…

Ngọc Anh (TNA)

Tôi không chắc về việc ở bên một người bao lâu thì gọi là đủ dài. Tận tâm yêu thương họ bao nhiêu thì gọi là đủ nhiều. Lúc chán chường, tổn thương, mỏi mệt đến mức nào thì đủ để buông tay.


Chỉ biết những mối lương duyên chân thành sẽ đưa người ta về ở cạnh nhau như một cách nào đấy. Bất chấp bão giông, bất chấp thế giới, bất chấp thủ đoạn. Thương yêu chân thành tuyệt nhiên phải là một thứ tình cảm có trách nhiệm. Như kiểu trong đau khổ bạn vẫn phải biết điều gì còn cần để giữ gìn, trong u tối phải biết điều gì còn lại và quan trọng nhất, trong sóng gió vẫn tin rồi mình sẽ vượt qua.

Một mối quan hệ không kết thúc khi một người yêu ít đi. Mà kết thúc khi một người thiếu trách nhiệm đi. Đừng nghĩ trách nhiệm chỉ là chuyện của người lớn, người trưởng thành, là thứ gì đó quá to tát. Biết trách nhiệm, thì mới biết lớn khôn. Đôi khi nó chỉ là việc bạn còn thành tâm cho mối quan hệ này hay không. Một mối quan hệ tốt, là mối quan hệ bạn trưởng thành lên mỗi ngày từ nó.

Đã thương yêu, đừng để nó thành gánh nặng. Như bạn tôi nói, một sợi chỉ lạc níu hờ tay nhau vẫn thoải mái gấp trăm lần một cái cồng tay bằng vàng nhưng nặng nề và khó chịu.

Chỉ cần sau sóng gió, bạn biết trái tim vẫn cần một ủi an và hàn gắn chân thành. Khi đó, ta biết mình đã bắt đầu biết yêu thương một người.

An Nhiên


Có người làm bạn tổn thương, bạn lại tha thứ cho anh ta.

Có người phản bội bạn, vậy mà bạn còn muốn quay trở lại với anh ta.

Có người không yêu bạn, vậy mà bạn ra sức để yêu thương anh ta.

Tại sao chỉ vì tình yêu mà làm cho bản thân chịu thiệt thòi đến như thế?

Nếu một người thật sự yêu bạn, anh ta sẽ không đối với bạn lúc nóng lúc lạnh, cũng không cùng bạn duy trì mối quan hệ mập mờ, càng không tùy tiện hứa hẹn để rồi không thực hiện được.

Không có tình yêu nào buộc bạn phải lãng phí lòng tự trọng của bản thân, nếu như yêu một cách thấp hèn như thế, chi bằng hãy lựa chọn độc thân.

Dịch : Thiên Lam

CHO GIÓ CUỐN ĐI


Em có biết thế nào là tình yêu?
Là một người cầm ô che một người cầm ô khác
Lác đác mưa rơi trong cái vòng tuần hoàn bẽo bạc
Nhàn nhạt, đau điếng đến câm lòng,
Tiếp diễn vậy thôi.

Em có biết thế nào là đơn côi?
Là giữa đông đúc bao la thấy xa xôi kì lạ
Sắc mùa hạ khẽ rụng lẻ loi một chiếc lá
Những phận người be bé hối hả ngược xuôi.

Còn thế nào là niềm vui?
Tôi đưa tay khẽ vùi vào mái tóc
Vốc nắm cát giữ chặt, sao nhiều điều khó nhọc
Rối rắm tuột khỏi lòng
Vội xót mất đi, hững hờ quên những gì vẫn có.

Nhặt yêu thương cất vào từng chiếc giỏ
Nhặt nỗi buồn viết cho gió cuốn đi
Tôi gạch, xóa, vò, ghì
Xuân, Hạ, Thu, Đông vuốt nồng trang chữ.

THA THỨ ĐỂ LÃNG QUÊN


Em nhận ra tha thứ chính là cách tốt nhất giúp sự lãng quên đến sễ dàng hơn. Những kí ức khổ đau sẽ dần được xóa nhòa, nụ cười sẽ trở lại với em, khi em có thể cười được thì cũng chính là lúc kết thúc mọi nỗi đau mà anh mang đến. Tha thứ cho anh khiến em thanh thản hơn rất nhiều thì ra tha thứ cho mọi lỗi lầm làm trái tim ta nhẹ nhàng, bình yên đến thế và chỉ khi tha thứ ta mới có một cuộc sống hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn. Ai cũng mang trong mình một nỗi đau, một sự tổn thương nhưng đừng chìm mãi trong đau khổ nữa nó sẽ làm ta đánh mất rất nhiều điều. Hãy thay những lời trách móc, đay nghiến bằng hành động tha thứ để rồi khi con tim ta bình yên trở lại sẽ không còn đau nữa, nỗi đau ấy sẽ hóa thành sự thanh thản mở ra một con đường mới cho cuộc sống. Chúng ta học cách tha thứ để lãng quên một người làm ta đau nhiều lần chứ không phải tha thứ rồi lại chấp nhận người đó. Hãy vững tin vì con tim ta không yếu mềm chỉ là nó đang lãng quên đi nhiệm vụ của mình mà thôi và từ chính suy nghĩ của chúng ta hãy thức tỉnh nó. Hãy nhớ "NOTHING LAST FOREVER".

TA ĐANG SỐNG VỚI NHỮNG NGÀY ĐANG SỐNG



“Khi lòng bao dung có thể chấp nhận mọi điều, thì có nghĩa ta đã không ít lần khóc với cuộc đời để học chữ thứ tha”.

Đã không ít lần tôi tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà tôi không thể nào còn gõ ra trên bàn phím từng dòng thân thương như ngày xưa được nữa. Lâu lắm rồi, không chỉ riêng tôi, mà rất nhiều người đã nhận ra rằng tôi ít trải lòng mình hơn trên trang viết.

Tôi không biết phải giải thích điều đó như thế nào, vì chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó. Có lẽ khi tuổi thanh xuân bắt đầu tàn, cũng là lúc tôi nhận ra rằng tôi biết giữ cho mình nhiều hơn, giữ những dòng cảm xúc chực trào, giữ những yêu thương rực cháy và chỉ trao khi tình yêu đã chín.

Lâu lắm rồi, chợt nhận ra rằng mình không còn thấy trái tim rạo rực bởi cảm giác yêu thương một ai đó vô cùng đặc biệt. Tôi không đổ lỗi cho những năm tháng thanh xuân và những tàn dư quá khứ, chỉ đơn giản nghĩ rằng có lẽ những ngày sống và yêu hết mình ấy bây giờ đã qua và giờ đây thật khó để mở lòng cho một tình cảm mới.

Đôi khi tôi không biết mình nên vui hay buồn trước những đổi thay không nằm trong ý nghĩ của mình như vậy nữa. Chẳng trái tim nào muốn cô đơn, chẳng trái tim nào muốn vật lộn với những dòng nước mắt, nhưng nếu không có những lần đối diện với những cảm xúc đó, có lẽ tuổi thanh xuân sẽ thiếu vắng đi vị mặn của cuộc đời.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của một đời người luôn có đủ vị và mỗi chúng ta đều có một công thức riêng để tự pha chế nó làm sao để cái vị đó không quá liều. Sau quá nhiều những yêu thương, ngọt ngào và đắng đót, tôi bây giờ cũng đã biết dung hòa cảm xúc để cân bằng cuộc sống của mình. Tôi không nhìn cuộc đời bằng ánh mắt lung linh và trái tim rạo rực của cô gái mười lăm thủa nào khi cùng người bạn trai cùng lớp đi dạo dưới hàng cây hoa sữa năm xưa.

Tôi cũng không còn hờn trách ông trời quá đỗi bất công vì đã không trao cho tôi cái hạnh phúc được sát cánh bên người đàn ông mà tôi đã từng yêu tha thiết ấy. Bây giờ, tôi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và không ngừng cố gắng. Chặng đường phía trước còn dài, phải đi để còn nắm lấy hạnh phúc của mình nữa chứ.

Và rồi, đôi khi trên chặng đường ấy, tôi học được cả cách chế ngự nỗi thất vọng bằng một nụ cười. Tôi hay tin vẩn vơ, cái cần tin thì chẳng bao giờ tin, cái đừng tin thì lại cứ thế bấu víu vào tin. Tôi dại dột là thế, nhưng ơn trời, vẫn còn biết tin ở mình. Mỗi ngày, tôi nhận được rất nhiều những lời động viên dịu dàng và những dạy bảo khắt khe đầy yêu thương của những người đang cùng tôi sống. Tôi biết ơn họ rất nhiều, để rồi nhiều lần tự hỏi không biết mình phải làm gì, phải yêu thương như thế nào để cho đúng và đầy, để xứng đáng với niềm tin yêu ấy.

Nếu cứ sống như mình vẫn luôn sống, vậy đã đủ chưa? Hay tôi phải cho nhiều hơn thế nữa? Những người được nhận là những người hạnh phúc, nhưng chẳng phải, tôi cho đi tôi sẽ còn hạnh phúc hơn sao. Người ta bảo hạnh phúc hay khổ đau cũng do con người mà nên. Nếu thế thì, cứ tin và cứ làm những điều tốt đẹp, liệu rồi hạnh phúc có đến với mình không?

Có nhiều đêm tôi ngồi đối diện với chính mình rồi tự hỏi những kí ức của những ngày đã cũ và của hôm nay liệu có đủ ấm để hong trái tim tôi suốt cuộc đời còn lại? Có lẽ, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể ngưng nói lời cảm ơn tới những con người đang cùng tôi sát cánh ấy. Tôi chưa bao giờ hoài nghi về những yêu thương mình đang có, nhưng đôi lần vẫn không tránh khỏi cảm giác thấy chông chênh.

Có lẽ những đổi thay trong cuộc sống đã khiến tôi phải dịch chuyển, ngay cả những suy nghĩ của mình. Không, thật ra tôi không muốn dịch chuyển, tôi chỉ muốn uyển chuyển xê dịch nó sang một nơi nào đó để cuộc sống của mình vẫn tốt đẹp hơn mà thôi dù tôi không biết chắc liệu mình có kiểm soát được sự yếu đuối sẵn có trong trái tim mình không nữa.

Nhưng mà, suy cho cùng thì, dẫu có trót mang trong mình sự nghiệt ngã của một trái tim đầy đa cảm và một kí ức từng chất chứa đầy những giọt nước mắt trong trẻo của tuổi thanh xuân, thì tôi vẫn muốn cảm ơn những đắng đót ngọt ngào của những ngày đã qua ấy, để nhận thức rõ được một điều rằng: Mình đã sống những ngày thật trọn vẹn !

Sưu tầm

HẠNH PHÚC


Có đôi khi hạnh phúc lại đến từ những điều thật giản đơn
Như mỗi lúc ta buồn sẽ có một ai đó đến bên và ôm thật chặt
Hạnh phúc, đâu nhất thiết lộng lẫy, huy hoàng như câu chuyện cổ tích có thật
Mà chỉ cần một vòng tay, một ánh mắt... của duy nhất một người.
Hạnh phúc không là điều buộc chúng ta tìm kiếm bằng cả cuộc đời
Hạnh phúc là khi ta biết trân trọng và yêu thương những người từng gặp
Là khi biết thứ tha một ai đó đã vô tình hay cố ý làm tim ta đau thắt
Là khi ta hiểu sống không chỉ để nhận về,
mà còn phải học cách trao đi.
Hạnh phúc là khi giữa muôn vàn chốn để đến và đi
Ta nhận ra mình luôn còn một nơi để quay về và ở lại
Là gia đình - nơi ta có thể náu nương suốt quãng đời dài phía trước
Là mẹ, là cha, là tổ ấm
Là dẫu ta có trăm vạn lỗi lầm
chỉ cần trở về thì sẽ được thứ tha.
Hạnh phúc đâu nhất thiết là sống một cuộc đời hào nhoáng, xa hoa
Hạnh phúc là khi ta được trưởng thành và già đi
bên cạnh những người ta yêu thương nhất.
Vân Jenny

YÊU MỘT NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH...


Trải qua bao mối tình với những hờn ghen giận dỗi. Đi qua bao buồn vui với những khoảnh khắc không thể gọi tên...
Yêu một người trưởng thành, là khi muốn tìm đến bờ vai của một người đàn ông đủ chững chạc và tin tưởng để cho ta cảm giác an toàn mỗi khi ở cạnh.
Yêu một người trưởng thành, là lúc ta biết tự chăm sóc bản thân và tự ôm lấy chính mình mỗi khi cô đơn.
Yêu một người trưởng thành, muốn học và tìm thêm những công thức nấu ăn mới. Cuối ngày, nhắn một cái tin: Anh về chưa? Qua nhà thử món ăn mới của em nhé.
Yêu một người trưởng thành, không quan tâm nhau qua từng lời lẽ yêu thương sướt mướt. Mà nhẹ nhàng đi cạnh nhau, kể cho nhau vài ba câu chuyện hàng ngày ta gặp phải, chia sẻ với nhau những chiêm nghiệm được rút ra. Đôi khi chỉ là khoảng lặng, bước bên nhau, cảm nhận yêu thương không quá mãnh liệt mà da diết và dài lâu.

Yêu một người trưởng thành, ta cảm nhận rõ được sự dứt khoát và trách nhiệm qua từng lời nói, cùng cử chỉ quan tâm.
Yêu một người trưởng thành, là khi ta khát khao ôm lấy bờ vai ấy mỗi khi nó khẽ rung lên vì bao mệt mỏi của cuộc đời ấy.
Yêu một người trưởng thành, hiểu rõ phải tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau, biết cách sắp xếp những gì được đặt lên hàng đầu. Gia đình. Sự nghiệp. Tình yêu và Bạn bè.
Yêu một người trưởng thành, nếu có chia tay, thì vẫn có thể là bạn tốt. Vẫn quan tâm và bước cạnh nhau như người đã từng rất thân quen.
Để yêu được người trưởng thành, thì bản thân ta cũng đã phải là người trưởng thành thật sự.
Vậy, bạn đã sẵn sàng yêu một người trưởng thành, hay chưa?
Sưu tầm

EM BUỒN



Em thấy buồn vì khoảng cách đôi ta
Dài thêm mãi những lúc mình giận dỗi.
Em cố gắng nhưng làm sao ngăn nổi
Giọt nước trên mi rớt xuống không ngừng.
Em không muốn mình cứ mãi dửng dưng
Hất nỗi buồn của nhau vào bóng tối,
Nghĩ điều gì cũng không tha thiết nói,
Chỉ lặng im chất dằn vặt quanh mình.
Em biết ngoài kia có những chuyện tình
Kết thúc bởi vô vàn điều nhỏ nhặt.
Khi chẳng màng đưa tay lau nước mắt,
Còn tha thiết gì cùng góp nhặt buồn vui.
Đừng lạnh lùng rồi xa cách, anh ơi!
Cho em biết những điều anh giấu kín.
Hãy dỗ dành để cho em nín,
Hãy ôm em để em biết anh cần...
Em muốn quên đi hết những hiểu lầm,
Em muốn được anh thì thầm khe khẽ:
“Sau tất cả, anh không hề muốn thế,
Anh yêu em hơn mọi sự trên đời!”
Và giọt nước buồn trên mi mắt ngưng rơi...
 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates