Social Icons

Pages

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Cô đơn thì đã sao? Đơn giản chỉ là bản thân muốn thế!

 Cô đơn có lẽ là điều vô cùng đáng sợ đối với những cô nàng đang trong độ tuổi đôi mươi mà vẫn chưa tìm được cho mình một mối tình vắt vai nào, tuy nhiên bạn chớ vội buồn. Bởi cô đơn thì đã sao nào? Đơn giản chỉ là bản thân muốn như thế. Bản thân muốn được tự do không ràng buộc bởi bất kỳ một mối quan hệ nào. Bản thân chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để chọn lấy cho mình một người yêu lý tưởng mà thôi. Cô đơn chỉ là tạm thời còn hạnh phúc sẽ là kết quả của sự cố gắng không ngừng nghỉ trong những tháng ngày bạn cô đơn.

Đôi khi bạn cố chạy thật nhanh, nổ lực thật nhiều, trang điểm thật xinh đẹp và khoát lên mình những bộ cánh lộng lẫy nhằm thu hút ánh mắt của người nhìn, đặc biệt là những chàng trai. Nhưng có điều bạn quên đi là với sự lộng lẫy bạn mất công chuẩn bị, người ta có thể thích bạn ngay ánh nhìn đầu tiên...Vậy những ngày sau đó?

Điều làm người ta thích bạn chỉ vì bạn là trung tâm của mọi ánh nhìn bởi bạn xinh đẹp nhưng khi bạn không khoát lên mình bộ cánh lộng lẫy nữa thì ánh mắt người ta nhìn bạn sẽ thế nào? Họ sẽ đánh ánh mắt sang phía khác, phía có một cô gái lộng lẫy, kiêu sa nào đó mà không phải là bạn - một cô gái trong bộ trang phục bình thường và giản dị. Vậy bạn có thể thích một con người yêu vẻ bề ngoài như vậy hay sao?



Bạn sợ cô đơn? Ừ thì...không chỉ riêng mỗi mình bạn mà cả tôi cũng sợ sự cô đơn. Nhưng cô đơn không hẳn là xấu, là quá buồn để bạn mất công tìm kiếm thứ tình yêu ảo mộng như thế.

Một người cô đơn luôn cảm thấy chê trách bản thân tại sao đến giờ mình chưa có nổi một người yêu mình. Đừng quá buồn vì điều đó bạn nhé! Cô đơn chỉ là bản thân muốn thế. Bản thân muốn được tự do không ràng buộc. Bản thân muốn có nhiều thời gian hơn để chọn lấy một người yêu lý tưởng mà thôi.

Là một cô nàng độc thân bạn có thể làm những thứ mà mình yêu thích. Bạn chẳng cần lo lắng người yêu sẽ đánh giá bạn ra sao. Bạn có thể ăn uống thoải mái mà chẳng phải ngại ánh nhìn từ bạn trai hay không sợ sẽ béo lên hay sợ người yêu sẽ không thích những nàng béo. Mỗi lúc đi chơi bạn cũng không cần bận tâm trau chuốt cho bản thân quá kỹ càng, mà bạn chỉ cần mặc sao để bản thân thấy thoải mái nhất, cũng chẳng cần phải bận tâm đến những đôi giày cao gót,...còn rất nhiều điều mà một người độc thân có thể tự hào.



Thứ mà người độc thân hướng đến không chỉ có tình yêu mà còn nhiều thứ khác như công việc hay gia đình và bạn bè. Những thứ đó cũng là nguồn động lực, là nguồn sống, là mục đích để bản thân phấn đấu.

Độc thân là lúc bạn thoải mái tìm hiểu, tiếp xúc, gặp gỡ những chàng trai khác nhau với những công việc khác nhau cùng lối suy nghĩ và cách sống cũng khác nhau. Điều đó chẳng phải thật thú vị hơn hay sao? Bạn thoải mái tìm hiểu và không một ai có thể trách cứ bạn phải thế này hay phải thế nọ.



Một người độc thân sẽ luôn làm chủ quyết định của mình. Bạn tự quyết định thứ mình mong muốn và cố gắng nổ lực để có thể đạt được ước muốn đó.

Vậy nên cô đơn thì đã sao nào? Chẳng có gì bạn phải lo lắng cả bởi tình yêu sẽ tự khắc đến gõ cửa trái tim bạn. Đừng bận tâm quá nhiều và suy nghĩ tại sao mình xinh đẹp thế này mà vẫn cô đơn bạn nhé!

Thanh Hà

Đàn bà sướng khổ, chẳng lẽ tất cả là do chồng?


Đàn bà sướng khổ có phải tất cả là do chồng? Có người lấy chồng nghèo, chẳng có nhiều tiền nhưng vợ chồng đồng cam cộng khổ, chung tay xây dựng, yêu thương nhau thì cuộc sống luôn vui vẻ, hạnh phúc!

Điều này hoàn toàn đúng, đàn bà sướng khổ do chồng. Vì chồng là người mà họ yêu thương gắn bó, trân trọng. Ai sinh ra mà không mong muốn có được một người đàn ông tốt, một người chồng gắn bó, yêu thương. Được chồng chiều chồng yêu là mong ước lớn lao nhất đời của người phụ nữ. Nhưng nếu lấy phải một người chồng không ra gì thì coi như, cuộc đời bạn đi xuống vực thẳm.

Sống trong một gia đình mà chồng lúc nào cũng ghen tuông, đánh đập, chửi bới vợ thì còn gọi gì là hạnh phúc? Dù gia đình bạn có tốt cỡ nào, dù bố mẹ chồng có tâm lý ra sao thì một người chồng không yêu chiều vợ vẫn khiến bạn cảm thấy bất lực. Vì bạn lấy chồng chứ không phải lấy nhà chồng. Điều bạn cần hơn cả chính là chồng mình, người đàn ông ngày ngày chung chăn chung gối với bạn.

Một người chồng tâm lý, yêu thương vợ con, chiều chuộng vợ con thì tất cả những thị phi ở đời chẳng là gì. Đàn bà lấy chồng, có gia đình chồng ghê gớm, mẹ chồng bắt nạt, em chồng đành hanh nhưng lại luôn được chồng bênh vực, với họ mà nói đó là một niềm an ủi.

Bản thân tôi là phụ nữ, tôi chỉ có một ao ước, lấy được một người đàn ông hết lòng yêu thương mình. Có anh ở bên cạnh động viên, mọi đau khổ và khó khăn với tôi không là gì cả. Tôi cũng có thể tự hào với bạn bè, khoe khoang với bạn bè rằng, chồng tôi cực kì yêu chiều tôi.

Mẹ chồng, gia đình chồng hay bất cứ một cám dỗ nào bên ngoài không còn là vấn đề với tôi nữa. Vì lúc này, tôi đã có anh, có bờ vai vững chắc dựa vào. Còn gì quan trọng hơn đây?


Lấy phải người chồng không ra gì thì dù có giàu cũng cả đời sống héo úa mà thôi. (ảnh minh họa)

Như cô bạn của tôi, trước đây là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại là con nhà khá giả. Cũng đem lòng yêu nhiều người nhưng cuối cùng quyết định lấy một anh phó giám đốc ở công ty nào đó. Tưởng chừng, cuộc sống như vậy là viên mãn. Chồng giàu, giỏi, vợ cũng giàu, lại xinh đẹp. Gia đình như thế có gì mà phải phàn nàn nữa. Thế mà suốt ngày cô ấy gọi điện khóc lóc với tôi, nói rằng, chồng cô ấy không yêu thương cô ấy, nói rằng, chồng cô ấy là kẻ trăng hoa, ngoại tình khắp nơi.

Tôi động viên cô ấy rất nhiều nhưng thú thực, với một người chồng không ra gì, cuộc sống của cô ấy sao có thể vui vẻ được. Nghĩ lại trước đây mình là người như thế nào mà bây giờ lại ra như thế này? Nghĩ lại thời oanh liệt mà bây giờ chịu cảnh chồng phản bội, còn gì là vui?

Giá như, cô ấy lấy chồng nghèo, một người chồng bình thường không cần chức quyền cao sang, không cần nhiều tiền mà chồng yêu chiều thì cô ấy đã hạnh phúc hơn. Cô ấy bảo với tôi rằng, thà là cứ lấy chồng nghèo còn hơn. Nghèo mà trân trọng nhau, nghèo mà yêu thương nhau thì cuộc sống mới hạnh phúc. Giàu mà phụ tình, giàu mà tham lam, gái gú thì giàu có để làm gì?

Còn có người lấy chồng nghèo, chẳng có nhiều tiền của nhưng vợ chồng đồng cam cộng khổ, chung tay xây dựng, yêu thương nhau thì cuộc sống luôn vui vẻ, hạnh phúc!

Đàn bà sướng khổ do chồng, thật chẳng sai? Ước ao của người phụ nữ cũng chỉ có vậy, lấy được người chồng tốt coi như đổi đời. Lấy phải người chồng không ra gì thì dù có giàu cũng cả đời sống héo úa mà thôi.

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Cách chia tay nhau buồn nhất là chia tay trong im lặng...

Có không giữ, mất đừng tìm. Ai cũng biết câu nói đó nhưng chỉ có những người đã từng trải qua cảm giác đó mới thấu hiểu hết được. Bạn có biết tại sao họ thường hay ủi bạn: " Hãy quên người đó đi ". Mà không một lần bảo bạn hãy: " Quên tình cảm đó đi ". Vì tình cảm đó sẽ mất đi khi bạn yêu thêm một ai khác. Còn người đó? Tôi tin bạn sẽ không bao giờ quên được người đó dù hai người đã chẳng còn liên quan đến đời nhau!

Im lặng quá lâu sẽ khiến ta mệt mỏi
Rồi mệt mỏi ấy cứ tích tụ, mỗi ngày 1 nhiều hơn
Nó khiến ta nới lỏng tay
Và đến 1 lúc nào đó, với 1 giới hạn nhất định... ta buông tay nhau như chưa từng nắm.
Không giận hờn hay cãi vã... chỉ là nới lỏng rồi buông tay.
Cảnh chia tay nhau một cách bi thương nhất không phải là hai người tranh cãi nhau quyết liệt, không phải là đánh đập nhau, mà cũng không phải là thay lòng đổi dạ. Không phải là hai người không thể kết hợp với nhau, mà sự chia tay nhau một cách bi thương nhất chính là bỏ nhau một cách âm thầm lặng lẽ.
"Khi yêu ai cũng nghĩ sẽ bên nhau trọn đời, nhưng cuộc đời là thế, chẳng ai nói trước được chữ ngờ."
Tôi không biết cái gì gọi là mãi mãi, nhưng anh ấy hứa, tôi vẫn tin. Lời hứa - đó chẳng phải là điều mà tất cả các cô gái đều muốn nghe sao? Và tôi cũng không ngoại lệ. Bởi vì, dù có hứa hẹn thì cũng không có gì gọi là sai trái. Bởi vì, lời hứa chỉ cần đúng trong khoảnh khắc đó - người ta yêu mình thật lòng là được rồi, kỳ vọng quá nhiều thì đau khổ là do tự chuốc lấy.
Bạn có biết tại sao họ thường hay ủi bạn: " Hãy quên người đó đi ". Mà không một lần bảo bạn hãy: " Quên tình cảm đó đi ". Vì tình cảm đó sẽ mất đi khi bạn yêu thêm một ai khác. Còn người đó? Tôi tin bạn sẽ không bao giờ quên được người đó dù hai người đã chẳng còn liên quan đến đời nhau!
Phương Nguyễn

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Em tổn thương đủ rồi...

 Em lại trở về với cô đơn và bình lặng nơi đây, về với nơi mà em thu mình lại đến chán chường để gặm nhấm nó. Em sợ cô đơn nhưng em lại sống chung với nó từng ngày. Em sợ em trong chính suy nghĩ của mình. Sống buông xuôi và nuông chiều cảm xúc là một lối sống sai lầm đúng không anh? Em đã như thế một thời gian quá dài, em trượt từ nỗi đau này qua sự mất mát khác. Em sợ trở về sau bao cuộc vui để rồi lại sống với hối hận và dằn vặt trong tâm thức.

Em lại trở về với cô đơn và bình lặng nơi đây, về với nơi mà em thu mình lại đến chán chường để gặm nhấm nó. Em sợ cô đơn nhưng em lại sống chung với nó từng ngày. Em sợ em trong chính suy nghĩ của mình. Sống buông xuôi và nuông chiều cảm xúc là một lối sống sai lầm đúng không anh? Em đã như thế một thời gian quá dài, em trượt từ nỗi đau này qua sự mất mát khác. Em sợ trở về sau bao cuộc vui để rồi lại sống với hối hận và dằn vặt trong tâm thức.
Em luôn là thế - già dặn trong suy nghĩ nhưng lại cẩu thả trong hành động. Em biết em sai và thực sự quá sai lầm. Cái giá mà em phải trả là cô đơn, là dày vò.
Em đã thức tỉnh khi gặp anh, anh đã làm em thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống và một lần nữa em muốn sống hết mình với tình cảm dành cho anh. Em muốn được hạnh phúc và em khao khát có nó như bao cô gái khác. Nhưng em lại để tuột mất anh lần nữa và đánh mất luôn hy vọng về một tình yêu thực sự trong cuộc đời này. Em mất trắng. Đời bạc. Ngậm ngùi khóc, ngậm ngùi tổn thương sao bao đổ vỡ. Nỗi đau này chưa dứt vết thương khác lại chất chồng.
Còn lại gì đâu anh ngoài cái thân bé nhỏ phải tự gồng mình lên để tiếp tục sống tiếp?
Cuộc sống - trái đắng- và mật ngọt- liệu có mấy mươi phần trăm em được hưởng thụ vị ngọt ấy hay chỉ là chua chát của tuổi đôi mươi?
Em đau đủ rồi, em khóc đủ rồi. Em mạnh mẽ cũng đã quá lâu rồi. Em muốn buông xuôi tất cả, em không muốn cứ phải rượt đuổi hạnh phúc để rồi chính em là kẻ phải té ngã.
Quá khứ. Em biết em nên gạt qua. Em biết đó là bàn đạp đã tạo ra em, một cô gái bất cần và bất chấp như hôm nay. Nhưng làm sao em dễ dàng quên được mọi thứ đã hằn sâu vào tâm thức và cứa em từng vết sắt lịm.
Em cần thêm thời gian để xoa dịu mọi thứ và có lẽ em cần anh hơn ai hết. Nhưng em phải chấp nhận tình cảm kia chỉ là sự bồng bột và nhất thời nơi anh.
Okie anh. Em vẫn ổn. Chỉ là em sẽ đau thêm một chút. Sẽ khóc thêm cho đến khi cạn dần nước mắt, sẽ bó buộc bản thân mình lại và cảm thấy kinh tởm mọi thứ xung quanh.
Hôm nay em khóc và đương nhiên chỉ dám khóc một mình nơi đây. Em sẽ khóc cho đến khi những giọt nước mắt trở nên khô lại và rồi em sẽ quên. Rủ bỏ sạch cái quá khứ đầy bùn nhơ và tăm tối ấy. Em chẳng thể nào giết chết tuổi trẻ mình vì những thứ đã qua đi. Em sẽ sống khác, sẽ tốt hơn anh từng nhìn thấy.
Quên mọi thứ. Quên tất cả- những người đã bước qua cuộc đời em..
...........TB.24.01.2016................
Nguồn ảnh: Becoming Roux
Nguyễn Hoa

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Khi yêu, nếu có thể thì hãy thông cảm cho nhau...

 Cuộc sống này đâu có ai sinh ra đã là người hoàn hảo, vậy tại sao chũng ta không đặt vào vị trí, hoàn cảnh của nhau để mà suy nghĩ cảm thông cho nhau chứ. Sao cứ phải dày vò, trách móc nhau rồi đến khi thực sự mất nhau rồi lúc đó có cảm thấy hối hận không?

Con người đến cái tuổi biết thương biết yêu, ai cũng muốn tìm cho mình một nửa còn lại cho chính mình, nhưng mỗi người mỗi cách nghĩ, mỗi lối sống khác nhau. Có người chỉ yêu thương rồi lấy đúng một người, có người thì dù trải qua bao nhiêu lần yêu vẫn không thể tìm ra được cho mình một đích đến thật sự.
Anh ah, lúc đầu mình tới với nhau bằng sự cảm thông, bằng những dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng mang đầy tình cảm ngây ngô như người vừa mới bắt đầu yêu lần đầu, chỉ là vì lúc đó em mang trong mình vết thương lòng quá lớn mà anh hứa sẽ giúp em vượt qua, ủ ấm cho trái tim này không phải lạnh giá như lần đầu gặp anh. Đúng không? Lời nói đó mãi sẽ đọng lại đâu đó trong trái tim nhỏ bé này, cùng vì nó em có thêm động lực cộng thêm chút niềm tin để nắm tay anh.
Tình cảm đó cứ nhẹ nhàng trôi qua, rồi thì lâu dần khi chúng ta cứ bị cuốn theo những dự định, mơ ước trong cuộc sống, thời gian mình dành cho nhau thưa dần rồi tình cảm đó nó không được màu hồng như hồi đầu mới yêu. Chỉ đến khi mình không còn như lúc ban đầu, thì bây giờ em mới nhận ra có phải mình đã bắt đầu quá vội, khi càng yêu mình lại càng không hiểu nhau càng không thông cảm cho nhau và nếu bây giờ có thể quay đầu trở lại mình có còn dành tình cảm cho nhau như trước đây được nữa không.
Em không biết thời gian qua mình cho nhau bao kỷ niệm, nhưng giờ đây khi một mình đi qua từng con đường góc phố nhỏ trong cái thành phố nhỏ bé này, thì ở nơi đâu em cũng nhớ lại mình đã từng có những kỷ niệm về nhau ở đó. Tất cả chỉ như vừa mới hôm qua mà sao bây giờ em muốn giơ tay ra để nắm giữ cái hạnh phúc mong manh này lại quá khó đến như vậy, không phải vì em không đủ can đảm mà tại vì em không nên níu giữ một người đã không cần đến mình, một người đã không thể thông cảm cho những lần em có lỗi...
Mình đừng trách nhau nữa anh nhé, vì đâu phải ai sinh ra cũng là con người hoàn hảo, tạo hóa sinh ra mỗi con người mỗi tính cách và khi mình ở bên nhau lâu quá, đến khi mình hiểu nhau không thể chấp nhận được nhau thì ta nên cho nhau một lối thoát, trách móc đến bây giờ có nghĩa lý gì đâu.

Biết bao nhiêu đêm dài cầm máy điện thoại đọc những dòng tin nhắn ấy, nước mắt lại trải thành dòng mà không thể nào ngừng được, chỉ là lúc đó không phải em hối hận về tình cảm em cho đi mà là em thấy buồn vì người ở cạnh em lâu vậy nhưng không thể thông cảm cho em. Khi mới bắt đầu xa nhau, em chỉ nghĩ ta cần dành cho nhau một khoảng thời gian riêng, để tĩnh tâm, để suy nghĩ lại tất cả rồi quay lại với nhau khi hai đứa cần nhau, nhưng đến bây giờ thì ý nghĩ đó đã thật sự tan biến, cả hai chúng ta đã trượt quá dài để bây giờ có muốn, có cố gắng cũng không thể quay lại được như lúc ban đầu.
Chỉ muốn nói với anh, nếu đã từng chấp nhận cùng nhau đi đến hạnh phúc dù có khó khăn gì, thì bây giờ tại sao anh không thể chập nhận được tính cách và con người em. Có cần phải trách nhau chỉ vì em không hỏi thăm anh lúc anh cảm thấy lạnh không, những thứ nhỏ nhặt ấy vô tình tạo nên khoảng cách rất xa trong hai ta anh ah.Sao cứ phải dày vò, trách móc nhau rồi đến khi thực sự mất nhau rồi lúc đó có cảm thấy hối hận không?
Nấm Lùn

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

Tôi muốn yêu nghiêm túc và thật đúng nghĩa, anh thì không...

Cái không thể nói ra đó là tôi "yêu anh" thứ tình cảm mơ hồ đó nó mập mờ như mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi thừa nhận tôi rất ích kỷ khi tôi biết anh đi cùng người con gái khác, cái cảm giác bực bội nói không nên lời mà suy cho cùng tôi chẳng có lý do gì để cản anh, ghen tuông với những người con gái khác.

Tôi nhớ ở đâu đó có câu nói: " Tình yêu là sự đồng điệu từ tâm hồn đến thể xác". Đúng là tình yêu cần có sự thấu hiểu từ cả hai, từ trong suy nghĩ đến hành động, nếu không thể lắng nghe và chia sẻ thì sẽ chẳng thể dài lâu.
Nhưng có lẽ với một người hay hậu đậu làm đổ vỡ trong tình yêu như tôi thì cái nhận định đó nó không phù hợp cho lắm. Tôi và anh là sự đồng cảm, thấu tâm, lắng nghe cả ngôn ngữ cơ thể của nhau, nhưng chúng tôi không nuôi dưỡng những điều đó để trở thành tình yêu.
Tôi hỏi anh:
- Anh - em bây giờ là như thế nào? Mối quan hệ này là gì?
- Anh không biết!.
- Không biết chúng ta sẽ không thể dừng lại.
-........
Không gian trùng xuống khi cả hai chúng tôi đều hiểu ý nhau. 
Có chăng người ta quá đỗi hiểu nhau nên việc phân bua rõ ràng về tình cảm là không cần thiết?. Tôi thấy mình nhiều khi thật khờ khạo, một mối quan hệ không rõ ràng thì làm sao có thể dài lâu hay sẽ dừng lại khi nào, bản thân không muốn dừng thì chúng ta vô hình chung đã và đang chấp nhận nó.
Chúng tôi có thể ngủ cùng nhau, làm việc với nhau... nhưng chúng tôi không tồn tại thứ gọi là " tình yêu". Lòng tự tôn hay cảm giác sợ sẽ mất đi người mình yêu thương gần gũi đã khiến cả hai không thể mở lòng nói " mình yêu nhau đi".
Chính tôi cũng không rõ!
Tôi nói với anh:
-" Em không thích anh hẹn hò với gái".
- Sao lại không thích?.
- Không rõ, vì trong lòng có điều đặc biệt.
- Nói xem nào.
- Không nói ra được. "
Cái không thể nói ra đó là tôi "yêu anh" thứ tình cảm mơ hồ đó nó mập mờ như mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi thừa nhận tôi rất ích kỷ khi tôi biết anh đi cùng người con gái khác, cái cảm giác bực bội nói không nên lời mà suy cho cùng tôi chẳng có lý do gì để cản anh, ghen tuông với những người con gái khác.
Chiều đông lạnh, sau khi vùi mình trong chăn ngủ nướng, tôi gọi cho anh.
-Gọi anh gì đấy. (giọng nam trầm ấm quen thuộc mà hàng ngày tôi vẫn nghe đến nhàm tai).
-Qua đây chơi với em đi.
- Lạnh rồi, đi đâu, tối anh đi hẹn hò với "gái". Em đang ốm đi lạnh về ốm ra đấy. Ở nhà đi.
-Thế thôi! Đi chơi vui vẻ, nhớ mặc ấm.
-Ừ!. Thế nhé...
....
Dập máy, lòng dạ đàn bà trong tôi trào dâng, hậm hực ghen tuông, rồi thì lại an ủi mình " có gì mà ghen cái con điên này". Lúc nào cũng vậy! Tự làm mình đau, tự làm mình vui, tự mình an ủi mình. Kể ra thì tôi là một cô gái tài giỏi đấy chứ, như một phù thủy biến hóa tâm trạng của mình chỉ trong tích tắc.
Xong cái mà một phù thủy cảm xúc như tôi, như bao người mãi không tự làm được đó là: "Biến một người không yêu mình thuộc về mình; chữa lành những vết thương da thịt nhưng không thể xoa dịu nỗi đau từ trong thâm tâm".
MIÊU ĐIÊN

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Sống, là đôi khi phải học cách CHẤP NHẬN và TỪ BỎ...

Từ bỏ, không phải là yếu đuối... Từ bỏ, là để tự cho mình những cơ hội tốt hơn...

Trong cuộc sống này, đến một lúc nào đó ta sẽ bị người khác làm tổn thương: gia đình, bạn bè, người yêu...
Khi bị tổn thương,ta sẽ đánh mất niềm tin. Mọi thứ dường như sụp đổ. Ta quỵ ngã. Những đau đớn về mặt tinh thần sẽ tát mạnh vào ta như cơn sóng dữ ngày bão. Lựa chọn vững vàng như những tảng đá hay yếu ớt chìm nổi như cành củi khô là ở chúng ta?
Khi bị tổn thương, ta sẽ đề phòng mọi thứ để không bị tổn thương lần thứ hai. Những nghi ngờ, những lo âu, sự sợ hãi... Lựa chọn mạo hiểm mở lòng đón nhận yêu thương một lần nữa, hay sống suốt đời với sự cô đơn, là ở chúng ta?
Khi bị tổn thương, ta có thể làm những việc rất xấu, rất ích kỷ. Sự căm hận lên tới đỉnh điểm, và khao khát trả thù trỗi dậy, ta muốn mọi thứ cũng sẽ phải chịu đau đớn giống ta. Lựa chọn vị tha để trở thành một thiên thần, hay bị nhấm chìm trong lửa hận và trở thành ác quỷ, là ở chúng ta?
Khi bị tổn thương, ta sẽ cố gắng vượt qua, nhưng cũng phải chấp nhận một điều, rằng những vết sẹo sẽ còn mãi. Lựa chọn tiếp tục ngồi dưới đất lạc lõng và cô đơn, nhìn dòng đời chảy qua trước mắt, hay đứng lên và hòa mình trở thành một phần của nó, sống cùng với nỗi đau, để biết trân trọng hơn những giá trị của cuộc sống, là ở chúng ta?
Ai trong đời chả ít nhất một lần chịu tổn thương, một lần chịu đau đớn vì một điều gì đó, một ai đó. Có người không vượt qua được, có người vượt qua được. Lựa chọn gục ngã vì nó, hay mạnh mẽ chấp nhận nó như một phần tất yếu của cuộc sống, là ở chúng ta?
Đừng trách những người làm tổn thương bạn. Hãy vượt qua nó và coi đó như một bài học của cuộc sống.Người ta sẽ không bao giờ nhìn vào và đánh giá một người khi họ vấp ngã, mà sẽ nhìn nhận và khâm phục cách người ấy đứng lên sau khi đã ăn vạ đủ lâu và thấm thía đủ nhiều.
Đừng tìm cách làm đau người khác để thỏa mãn sự tức giận nhất thời khi bị tổn thương. Vì khi bạn chịu tổn thương không có nghĩa là bạn được quyền làm ai khác tổn thương nữa. Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết rách trong tâm hồn mình. Những vết thương đó sẽ dần trở thành những vết sẹo sần sùi xấu xí trong ký ức trưởng thành của mỗi con người.
Từ bỏ, chứng tỏ rằng bạn đã vượt qua được những gì đang khiến bạn phát điên. Và nếu bạn thật sự muốn "trả thù", có lẽ sẽ không có cách nào tốt hơn việc bạn lờ nó đi và cuối cùng để nó bị chìm trong quên lãng.
Từ bỏ có nghĩa là bạn đang thực hiện khả năng tự kiểm soát và đưa ra những quyết định đúng đắn - hãy tự đưa ra sự lựa chọn của mình chứ đừng để hoàn cảnh chi phối bạn.
Sống, là đôi khi phải học cách CHẤP NHẬN và TỪ BỎ...Từ bỏ, không phải là yếu đuối. Từ bỏ, là để tự cho mình những cơ hội tốt hơn.
Trang Dương

Ghen với người cũ là điều hiển nhiên mà anh...

Em không bao giờ lo sợ người thứ ba sẽ đến, vì em tự tin sẽ trói chặt được trái tim anh. Nhưng em luôn quan tâm đến cô gái đã từng được anh yêu, vì em không thể bắt anh xoá sạch ký ức.

Tại sao em lại có những ý nghĩ ngớ ngẩn đến như vậy, trong khi anh và chị ấy thậm chí còn chưa từng bắt đầu, và anh của ngày hôm nay đang thuộc về em?
Em luôn tự nhủ với mình phải tận hưởng hiện tại, lãng quên quá khứ đã qua và chuẩn bị cho tương lai sắp đến. Nhưng tại sao em nói được mà lại không làm được? Tại sao em cứ mãi chôn vùi mình trong quá khứ của anh?
Chị ấy không có lỗi gì trong mối tình giữa em và anh. Thậm chí chị ấy đã ở bên anh, đưa anh trở lại với cuộc sống khi mà em chưa xuất hiện, giúp anh hoàn thiện bản thân, khiến anh trở nên tốt đẹp hơn... Em cảm ơn chị ấy còn chưa hết.
Em không hề căm ghét chị ấy, thậm chí còn có một chút gọi là yêu quý. Nhưng mỗi khi nghĩ đến người con gái ấy, và rồi em trong vô thức ấn tìm một cái tên, lặng lẽ vào facebook người ta xem ảnh, rồi tự so sánh với bản thân mình, thật là một sự khập khiễng đến thừa thãi. Và những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má... Chị ấy thật xinh đẹp, thật tốt tính, thật tài giỏi... Tất cả đều hơn em.
Tất cả đều khiến em không tự tin để xuất hiện bên đời anh. Chỉ nghĩ đến việc anh đã từng yêu một cô gái hơn mình, dù chỉ là mối tình đơn phương, cũng khiến em chùng mình tự ti. Chị ấy quá hoàn mĩ, chị ấy là tất cả. Còn em quá tầm thường, em không là gì cả.
Ở bên anh em luôn vui cười, là vì em tự tạo cho mình một gương mặt hạnh phúc và một tấm lòng rộng lượng, để anh không phải cảm thấy có lỗi với em khi mà vì anh nói rằng anh chưa dứt hẳn tình cảm với chị ấy nên em mới chịu nhiều đau khổ dằn vặt như vậy. Cảm giác của người đến sau, cảm giác của một kẻ thứ ba, cảm giác như một người thừa... Dù sự thật không hẳn đã là như thế nhưng những cảm giác đáng ghét vẫn giết em dần mòn ngày qua ngày.
Quá khứ em là một đứa con gái trăng hoa. Những mối quan hệ dạng mập mờ của em có thể dài cả list. Em từng trải, em tình trường phong phú... Nhưng yêu anh em gần như thay đổi, em bỡ ngỡ như cô gái mới yêu lần đầu tiên. Và tình yêu em trao anh chân thành, cháy bỏng...
Một ánh nhìn, một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, những dòng inbox đầu tiên, những tin nhắn,..., và khoảng cách 100 cây số... Em chưa từng tin vào thứ gọi là "tình yêu sét đánh", cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu xa đến như vậy. Thế mà bọn mình vẫn yêu nhau.
Anh à, em không đòi hỏi anh phải hoàn toàn thuộc về em đâu, vì em đã hứa sẽ đợi anh rồi mà. Đợi anh quên đi hình bóng của người con gái ấy, đợi anh quên đi tình yêu anh đã trao đi mà không một sự đáp trả, đợi cái ngày anh sẽ quay ra ôm em vào lòng thật chặt và nói: "Người anh yêu bây giờ duy nhất chỉ có một mình em thôi...!"...
Thế giới riêng của anh em chưa bao giờ đào bới, chỉ ngẫm nghĩ trong lòng. Em không muốn gợi lại những quá khứ buồn trong anh. Chỉ cần anh đã, đang và sẽ thật lòng yêu em như em yêu anh. Thế là đủ.
Con gái mà anh, hay suy nghĩ lung tung lắm. Con gái hay thích lôi quá khứ người yêu ra "nhâm nhi" rồi "say" trong đấy. Hãy để em có chút yếu đuối lo sợ của con gái, điều này sẽ khiến em luôn cần có anh!
Ghen với người cũ?! Điều hiển nhiên mà anh. Em có yêu anh thì em mới thế. Sự ghen tuông là biểu hiện rõ ràng cho một tình yêu chân thành.
Và một lời cuối thôi, em yêu anh!
Trang Dương 

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Đến lúc một ai đó cần phải ra đi khỏi cuộc đời ta thì hãy để họ đi...

 Nếu đã từng yêu đến quên mình, nếu đã cố gắng đến mệt mỏi rồi.. vậy thì còn gì để đắn đo, để tiếc nuối, để tự mình làm đau mình nữa? Người ta bảo "tình yêu là đấu tranh" nhưng không có nghĩa là ta cứ khờ khạo một mình lao vào cuôc chiến mà chỉ có mình ta là chiến binh.. Đừng.. đừng khiến mình bị thương.. đừng tự làm mình chảy máu. Kẻ còn lại họ sẽ không xót xa đâu..thế giới của họ thật ra bình yên lắm.

Đến lúc một ai đó cần phải ra đi khỏi cuộc đời ta thì hãy để họ đi. Ta sẽ không hối hận chỉ vì ta đang rẽ đúng hướng tới cái đích của hạnh phúc đâu.
Thật ra từ bỏ hay chia tay là một điều gì đó rất bình yên.. Là sẽ không còn những ngày tháng mơ mộng về một tương lai ấm áp rồi rồi lại xót xa.. chỉ là những mộng mị xa vời thực tế. Là sẽ chỉ đau 1 lần để chợt hiểu thanh thản thật ra là chuỗi ngày ta đã một mình vượt qua sóng gió đầy mạnh mẽ đó.
Nếu đã từng yêu đến quên mình, nếu đã cố gắng đến mệt mỏi rồi.. vậy thì còn gì để đắn đo, để tiếc nuối, để tự mình làm đau mình nữa? Người ta bảo "tình yêu là đấu tranh" nhưng không có nghĩa là ta cứ khờ khạo một mình lao vào cuôc chiến mà chỉ có mình ta là chiến binh.. Đừng.. đừng khiến mình bị thương.. đừng tự làm mình chảy máu. Kẻ còn lại họ sẽ không xót xa đâu..thế giới của họ thật ra bình yên lắm.
Có thứ cảm xúc xấu xa bảo "yêu thương là cho đi mà không mong nhận lại".. Không sai đâu.. Nhưng liệu nó có đúng với tình yêu đôi lứa? Ta nguyện chấp nhận cả đời trao đi thứ yêu thương mà người khác chối bỏ? Nó xứng đáng sao? nó có ý nghĩa gì không?.. Hoài phí cả tuổi trẻ chỉ vì điều mà người ta hay gọi là "một phần của cuộc sống" -Tình yêu?
Ta yêu người và ta trao đi thứ yêu thương ta có... người quay đi và ta hiểu tới đó là đủ rồi.. Và tương lai ở một nơi rất khác, bên một người rất khác..ta sẽ nhận lại những yêu thương đã từng là vô nghĩa mà ta cho đi.. ta xứng đáng để được hạnh phúc.
Cuộc sống vốn là hành trình yêu và được yêu.. Cứ ước mơ và cố gắng nhưng đủ thông minh để biết có những lối rẽ mà ta cần phải lựa chọn để tiếp tục sống cho trọn vẹn thứ hạnh phúc mà bấy lâu ta tìm kiếm.. Lựa chọn không phải là hướng đi duy nhất mà là hi sinh một điều chưa tốt để có một thứ tốt hơn.. để một kỳ vọng về tương lai hạnh phúc là có thật.
Đừng sợ hãi.. hãy đối mặt giống như cách bạn đã từng mạnh mẽ vượt qua những khó khăn trước đây. Sẽ có một ngày bạn nhận ra bạn đã may mắn như thế nào khi có những tình yêu không trọn vẹn ấy.. Để ngày hôm nay bạn thật hoàn hảo và trưởng thành. Cố lên nhé..Hành trình cuộc sống và tình yêu vẫn còn rất nhiều những bí mật đang chờ bạn khám phá. Hãy sống vì hạnh phúc của chính bạn. Hãy ích kỷ theo cách của một kẻ bao dung.
BiBap

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Giá như có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời...

Việc phủ nhận về một điều gì đó trái với lương tâm mình thật không dễ gì. Và tôi, cứ phải giả vờ không quan tâm những gì đã qua trong quá khứ là một điều tệ nhất. Tôi bỗng sợ những cuộc tình đôi lứa. Vì thế tôi chọn cho mình một cuộc sống mới, cuộc sống cô đơn...


Hà Nội.. Ngày... tháng... năm...

Đã qua một thời gian dài, kể từ khi tôi và người ấy chia tay nhau. À mà...tôi chẳng biết đó có phải là chia tay không. Chỉ đơn thuần là tôi nhận được "1 cái tát" rồi từ đó chúng tôi chẳng còn nữa những yêu thương giành cho nhau.
Cứ như thế, tôi bị cuốn vào vòng xoáy của ký ức buồn kia, bên tôi rất nhiều người nhưng tri kỷ thì không. Nhiều lúc cần lắm một người bạn kề bên để sẻ chia cùng tôi những nỗi niềm. Nhưng rồi, cuộc sống không giống giấc mơ. Vẫn chỉ mình tôi thôi.
Việc phủ nhận về một điều gì đó trái với lương tâm mình thật không dễ gì. Và tôi, cứ phải giả vờ không quan tâm những gì đã qua trong quá khứ là một điều tệ nhất. Tôi bỗng sợ những cuộc tình đôi lứa. Vì thế tôi chọn cho mình một cuộc sống mới, cuộc sống cô đơn và đắm chìm trong những cơn say.
Vì tôi nghĩ, sống trong những cơn say tôi sẽ chẳng nhớ gì nữa, tôi chẳng biết gì về mọi thứ xung quanh nữa. Mọi thứ đều bị vùi lấp bởi men cay... Và chỉ còn tôi với nồng nàn.
Mọi thứ lại không đơn giản như tôi nghĩ, khi tôi vô tình nghe được đâu đó câu hát trong ca khúc ĐẾN SAU của Hamlet Trương rằng:
"Trong nhân gian có hai điều không thể giấu, 1 là khi say, 2 là khi đã yêu ai rồi".
Thật thế khi say mới biết ta thật lòng yêu ai, và rồi ai cũng sẽ nhận ra người mình không thể quên. Là tôi đang dối mình, tôi vẫn chưa quên em "người cũ à".
Trải qua ngần ấy thời gian tôi đã chai lì với những cung bậc cảm xúc. Buồn vui lẫn lộn hay thậm chí tôi phát điên lên. Chỉ vì chữ "yêu". Chỉ vì quá nặng tình với người ta.
Tình yêu là gì chứ? Nó là cái thứ gì mà đời ai cũng buồn khi vướng phải. Mặc cho sẽ đau đớn nhưng rồi ai cũng cố níu,cố với lấy nó.
Ừ... tình yêu, nó có thể coi là một thứ gì đó gây nghiện. Khi yêu ai đó rồi người ta lúc nào cũng chỉ muốn gặp, muốn nhìn thấy đối phương. Bất kể là chuyên vui hay buồn người ta cũng muốn sẻ chia với nhau.
Nhưng rồi... chính nó là thứ khiến những người từng quen trở nên vô hình và xa lạ trong nhau. Khi một tình yêu kết thúc, đồng nghĩa với việc ta mất đi một người từng quen. Sẽ rất khó để làm bạn với nhau. Bởi có thể 1 trong hai người vẫn còn nhiều lắm tình càm giành cho đối phương.'
Người ta bảo thời gian là liều thuốc chữa lành những vết thương hiệu qua nhất cho những cuộc tình tan vỡ.Vậy mà giờ đây, khi ngần ấy thời gian đã trôi qua với tôi mọi thứ vẫn thế, thậm chí nặng nề thêm.Bởi chính tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Lòng tự nhủ rằng sẽ quên, sẽ sống tốt và sẽ tìm cho mình một hạnh phúc riêng xứng đáng hơn...
Thế nhưng, ký ức lại ùa về khi tôi gặp một người, người ấy rất đặc biệt nhưng không giống em, chỉ là cảm giác người ta mang lại cho tôi có chút gì đó xa lạ mà lại quen thuộc.
Bên cạnh người ta tôi cứ ngỡ rằng những ngày xưa đó, đang được sống lại. Bất cứ chuyện gì tôi cũng mong, muốn được tâm sự và chia sẻ với người ta...
Tôi nhớ người ta thay vì nhớ em mỗi khi đêm về. Một ngày chẳng liên lạc tôi lại thấy lạc lõng lắm. Cảm giác ghen khi thấy người ta đi chơi hoặc chụp hình cùng một ai đó.
Là tôi đang yêu chăng? Hay chỉ là được nói chuyện, được người ta quan tâm? Thói quen có người lắng nghe tôi mỗi khi tôi buồn và tệ nhất là những lần say.
Cứ mỗi lần say tội lại tìm đến người ta. Tôi cứ gọi điện rồi sms. Mặc kệ người ta nghĩ gì về tôi, mặc kệ người ta có để ý đến cuộc gọi và sms của tôi. Vì lúc ấy tôi chỉ biết, tôi nhớ họ và tôi muốn được nghe giọng nói ấy.
Con người ấy mà niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì... Không bao giờ.
"Giá như có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời
Giá như có người ôm tôi mỗi tối
Giá như có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn.. "
Bản nhạc nhẹ đi sâu vào lòng người. Từng câu từng chữ như cứa và lòng tôi.. Giá như tôi mạnh mẽ hơn chính bản thân mình và những lúc yếu đuối như thế này... có thể ôm lấy ai và khóc lên.
...
Đêm... là khi tôi thả mình vào khoảng lặng của riêng mình. Là khi những giọt nước mắt yếu đuối hòa vào mưa. Ngoài trời mưa vẫn rơi và lòng tôi cũng có "mưa" rơi
[Gió]

 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates