Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015
NẾU
Nếu chúng mình thành đôi...
Chắc em sẽ chẳng rời xa anh nửa bước.
Em thích ủ mình vào vòng tay thân thuộc,
Em muốn ở trên lưng để anh cõng mỗi ngày.
Nếu có thể, sau một giấc ngủ say...
Em ước được thì thầm, rồi anh lay thức giấc.
Em sẽ giấu riêng cho mình những điều bí mật,
Để ký ức tình yêu sẽ mãi chẳng nhạt màu.
Nếu mình thuộc về nhau...
Ngày mới sẽ bắt đầu bằng nụ cười hạnh phúc.
Anh sẽ dịu dàng chở che em hết mực,
Em như chú mèo con ngoan ngoãn được cưng chiều.
Nếu giữa chúng mình tồn tại một tình yêu...
Em sẽ nói nhiều về một căn nhà nhỏ,
Hết giờ làm anh sẽ về nơi đó,
Có mái ấm gia đình, có trẻ nhỏ, có em.
Nhưng giữa chúng mình là khoảng cách không tên...
Có lẽ hết kiếp này không bước thêm, anh nhỉ!
Hạnh phúc ngọt ngào chỉ là trong suy nghĩ,
Bao kẻ gặp trong đời chỉ để nuối tiếc nhau.
Nên có lẽ chúng mình...
...sẽ chẳng nắm tay đâu!
Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015
Được tin em lấy chồng
Nhận được tin em đã lấy chồng.
Chẳng hay người ấy tốt hay không?
Biết chở che em ngày qua tháng,
Hay khiến em tủi phận má hồng?
Người ấy biết em ham đọc sách?
Có cho em ngủ cạnh chú mèo?
Hay đồ xưa cũ đem bán sạch,
Chú mèo ở trong cũi nhìn theo...
Người ấy có hay kể chuyện cười,
Để em rúc rích thật vui tươi?
Hay mặc em chờ bên gối lạnh,
Một mình rong ruổi tận muôn nơi?
Người ấy có hỏi chuyện ngày xưa?
Em có kể không, một người thừa...
Đã từng thề ước yêu em mãi
Chẳng biết bây giờ lấy vợ chưa...
Đừng kể nhé em! một người thừa
Chỉ nên tồn tại ở ngày xưa
Đừng mang anh ấy về hiện tại
Kẻo không, anh ấy khóc bây giờ...
Chẳng hay người ấy tốt hay không?
Biết chở che em ngày qua tháng,
Hay khiến em tủi phận má hồng?
Người ấy biết em ham đọc sách?
Có cho em ngủ cạnh chú mèo?
Hay đồ xưa cũ đem bán sạch,
Chú mèo ở trong cũi nhìn theo...
Người ấy có hay kể chuyện cười,
Để em rúc rích thật vui tươi?
Hay mặc em chờ bên gối lạnh,
Một mình rong ruổi tận muôn nơi?
Người ấy có hỏi chuyện ngày xưa?
Em có kể không, một người thừa...
Đã từng thề ước yêu em mãi
Chẳng biết bây giờ lấy vợ chưa...
Đừng kể nhé em! một người thừa
Chỉ nên tồn tại ở ngày xưa
Đừng mang anh ấy về hiện tại
Kẻo không, anh ấy khóc bây giờ...
Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015
Tấm ảnh cũ
Cô ấy nhìn em cười trong tấm hình mình chụp chung,
Rồi hỏi anh về người con gái bị phai mờ vì thời gian phủ bụi.
Anh bỗng nhớ về một thời đã qua, dại khờ và nông nổi,
Cô ấy hỏi chúng mình đã từng là gì của nhau.
Anh trả lời: “Đã từng là gì đó rất đậm sâu…
Nhưng chẳng đi đến đâu, vì cả hai không thuộc cùng thế giới!”
Cô ấy nheo mắt nhìn nỗi buồn anh giấu vội,
Vụng về đến đáng thương…
Cô ấy cất tấm hình của chúng ta vào góc cũ dưới ga giường,
Và không bao giờ hỏi về em thêm một lần nào nữa.
Anh cũng giữ riêng cho mình một lời bào chữa,
Cho tất cả những êm đềm cố giấu nhưng chưa thể nào quên…
"Đơn giản là trái tim vẫn lạc nhịp trước những thói quen!"
Rồi hỏi anh về người con gái bị phai mờ vì thời gian phủ bụi.
Anh bỗng nhớ về một thời đã qua, dại khờ và nông nổi,
Cô ấy hỏi chúng mình đã từng là gì của nhau.
Anh trả lời: “Đã từng là gì đó rất đậm sâu…
Nhưng chẳng đi đến đâu, vì cả hai không thuộc cùng thế giới!”
Cô ấy nheo mắt nhìn nỗi buồn anh giấu vội,
Vụng về đến đáng thương…
Cô ấy cất tấm hình của chúng ta vào góc cũ dưới ga giường,
Và không bao giờ hỏi về em thêm một lần nào nữa.
Anh cũng giữ riêng cho mình một lời bào chữa,
Cho tất cả những êm đềm cố giấu nhưng chưa thể nào quên…
"Đơn giản là trái tim vẫn lạc nhịp trước những thói quen!"
Yêu một người
Em đã từng... sâu đậm với người ta.
Anh biết là em cố quên nhưng không thể,
Ký ức ngày nào vẫn theo em, âm thầm và lặng lẽ,
Tiếng đồng hồ, tiếng nức nở từng đêm.
Em tìm đến anh như một chốn bình yên,
Để gác lại nỗi niềm trong quá khứ.
Anh cũng muốn là tình đầu lắm chứ!
Nhưng có thể nào hơn nổi một người dưng…
Anh biết mình thương em sâu đậm đến vô cùng,
Dẫu em chưa từng thuộc về anh trọn vẹn.
Không thể khiến em quên một người trong hoài niệm,
Nhưng anh vẫn muốn trọn đời là chỗ dựa của em thôi.
Vì cuộc sống này ngắn ngủi lắm em ơi!
Những thứ đi qua rồi sẽ không thuộc về mình thêm một lần nào nữa...
Nếu em không thể làm theo những gì trái tim mình chọn lựa,
Hãy để hạnh phúc này anh gìn giữ, anh lo.
Thương một người đâu cần những lí do,
Đong đếm những nhận-cho biết bao giờ mới đủ...
Nếu khi nào em nhớ về người cũ,
Hãy tự nhủ: Sau quá khứ, là anh.
Hạnh phúc trên đời quá đỗi mong manh
Anh sẽ giữ, bằng chân thành, em ạ!
Rồi chúng mình sẽ vượt qua tất cả
Giông bão ở xa rồi, em sẽ thấy bình yên.
Anh biết là em cố quên nhưng không thể,
Ký ức ngày nào vẫn theo em, âm thầm và lặng lẽ,
Tiếng đồng hồ, tiếng nức nở từng đêm.
Em tìm đến anh như một chốn bình yên,
Để gác lại nỗi niềm trong quá khứ.
Anh cũng muốn là tình đầu lắm chứ!
Nhưng có thể nào hơn nổi một người dưng…
Anh biết mình thương em sâu đậm đến vô cùng,
Dẫu em chưa từng thuộc về anh trọn vẹn.
Không thể khiến em quên một người trong hoài niệm,
Nhưng anh vẫn muốn trọn đời là chỗ dựa của em thôi.
Vì cuộc sống này ngắn ngủi lắm em ơi!
Những thứ đi qua rồi sẽ không thuộc về mình thêm một lần nào nữa...
Nếu em không thể làm theo những gì trái tim mình chọn lựa,
Hãy để hạnh phúc này anh gìn giữ, anh lo.
Thương một người đâu cần những lí do,
Đong đếm những nhận-cho biết bao giờ mới đủ...
Nếu khi nào em nhớ về người cũ,
Hãy tự nhủ: Sau quá khứ, là anh.
Hạnh phúc trên đời quá đỗi mong manh
Anh sẽ giữ, bằng chân thành, em ạ!
Rồi chúng mình sẽ vượt qua tất cả
Giông bão ở xa rồi, em sẽ thấy bình yên.
Thương một người đâu cần lý do
“Có rất nhiều chuyện làm em thấy bất an
Như chính lòng mình... em cũng không biết nữa
Niềm vui, nỗi buồn... tất thảy như ngập ngụa
Cô gái của anh,
có lẽ... rất… rất... cần...!”
---
"Tự dưng bây giờ em ghét những ngày mưa
Chẳng còn thích thú như ngày xưa tắm mát
Chẳng còn khát khao nếm vị mưa nhàn nhạt
Em sợ người thương bị ướt… nhỡ ốm thì…"
---
"Đợi em được không?
có thể sẽ rất lâu…
Vài mùa chim bay, hoặc là nhiều hơn nữa
Em muốn trái tim ấm dần không cần lửa
Muốn nắm tay anh khi thật sự em cần!"
---
“Nếu anh thật sự yêu em
Hãy để em là người thứ hai sau gia đình anh nghĩ tới
Hãy nắm chặt em trên bước đường dù vội
Nói với thế giới rằng: “Anh yêu em!”
---
"Em biết với anh em chẳng phải tình đầu
Cũng chẳng phải mối tình… sau… sau đó
Em chỉ ước một điều nho nhỏ
Suốt đời này… là tình cuối của anh!"
Mình đọc những dòng tâm sự này trong những ngày trời không bình yên, bên ngoài mưa đang lất phất rơi, bất giác thấy lòng bình yên và nhẹ nhõm. Mình rất thích những câu từ dịu dàng nhưng ẩn chứa suy nghĩ sâu xa và gợi tình như vậy. Mùa thu này, những kẻ cô đơn, những tâm hồn nhạy cảm trước cuộc sống sẽ chờ đợi điều gì? Một người lạ sẽ đến trong đời mình, một bước tiến mới cho mối quan hệ bấy lâu chưa thể định nghĩa rõ ràng, hay đơn giản chỉ là một cuốn sách ngọt ngào để đong đựng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, như một người bạn cùng mình bước qua những ngày gió trở?
“Thương một người đâu cần những lí do” là cuốn sách đầu tay của ThoaPyo, một tác quả thân quen của Người Trẻ việt, cũng là một cây bút mà mình rất quý mến. Những vần thơ của bạn ấy không quá sầu đau bi lụy mà luôn toát lên sự giản dị, chân thành. Bạn ấy kể từng câu chuyện của mình bằng giọng thơ chậm rãi và đáng yêu rất "phụ nữ", với những cảm xúc bảo giờ cũng mãnh liệt dạt dào. Nhiều người nhận xét rằng từng dòng thơ của bạn ấy luôn len lỏi một niềm hạnh phúc lạc quan yêu đời bằng một trái tim thánh thiện. Mình đồng tình với quan điểm đó. Có người nói thơ văn bây giờ hay khuếch đại sự cô đơn, nhấn mạnh vào nỗi buồn, thì thơ của Thoa chứng minh điều ngược lại. Cuốn sách này thực sự rất phù hợp và đáng đọc đối với những người chưa dám tin vào tình yêu, mất mát ít nhiều niềm tin vào tình yêu, và cả những người đang sống hạnh phúc trong tình yêu.
“Thương một người đâu cần những lý do” – Cái tên cũng đủ nói lên niềm vui giản đơn khi được thương yêu môt người mà chẳng màng điều gì khác. Cuốn sách ra mắt vào tháng 9 và chờ đợi để được bạn đón về Biểu tượng cảm xúc kiki
Giá bìa: 68K
Như chính lòng mình... em cũng không biết nữa
Niềm vui, nỗi buồn... tất thảy như ngập ngụa
Cô gái của anh,
có lẽ... rất… rất... cần...!”
---
"Tự dưng bây giờ em ghét những ngày mưa
Chẳng còn thích thú như ngày xưa tắm mát
Chẳng còn khát khao nếm vị mưa nhàn nhạt
Em sợ người thương bị ướt… nhỡ ốm thì…"
---
"Đợi em được không?
có thể sẽ rất lâu…
Vài mùa chim bay, hoặc là nhiều hơn nữa
Em muốn trái tim ấm dần không cần lửa
Muốn nắm tay anh khi thật sự em cần!"
---
“Nếu anh thật sự yêu em
Hãy để em là người thứ hai sau gia đình anh nghĩ tới
Hãy nắm chặt em trên bước đường dù vội
Nói với thế giới rằng: “Anh yêu em!”
---
"Em biết với anh em chẳng phải tình đầu
Cũng chẳng phải mối tình… sau… sau đó
Em chỉ ước một điều nho nhỏ
Suốt đời này… là tình cuối của anh!"
Mình đọc những dòng tâm sự này trong những ngày trời không bình yên, bên ngoài mưa đang lất phất rơi, bất giác thấy lòng bình yên và nhẹ nhõm. Mình rất thích những câu từ dịu dàng nhưng ẩn chứa suy nghĩ sâu xa và gợi tình như vậy. Mùa thu này, những kẻ cô đơn, những tâm hồn nhạy cảm trước cuộc sống sẽ chờ đợi điều gì? Một người lạ sẽ đến trong đời mình, một bước tiến mới cho mối quan hệ bấy lâu chưa thể định nghĩa rõ ràng, hay đơn giản chỉ là một cuốn sách ngọt ngào để đong đựng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, như một người bạn cùng mình bước qua những ngày gió trở?
“Thương một người đâu cần những lí do” là cuốn sách đầu tay của ThoaPyo, một tác quả thân quen của Người Trẻ việt, cũng là một cây bút mà mình rất quý mến. Những vần thơ của bạn ấy không quá sầu đau bi lụy mà luôn toát lên sự giản dị, chân thành. Bạn ấy kể từng câu chuyện của mình bằng giọng thơ chậm rãi và đáng yêu rất "phụ nữ", với những cảm xúc bảo giờ cũng mãnh liệt dạt dào. Nhiều người nhận xét rằng từng dòng thơ của bạn ấy luôn len lỏi một niềm hạnh phúc lạc quan yêu đời bằng một trái tim thánh thiện. Mình đồng tình với quan điểm đó. Có người nói thơ văn bây giờ hay khuếch đại sự cô đơn, nhấn mạnh vào nỗi buồn, thì thơ của Thoa chứng minh điều ngược lại. Cuốn sách này thực sự rất phù hợp và đáng đọc đối với những người chưa dám tin vào tình yêu, mất mát ít nhiều niềm tin vào tình yêu, và cả những người đang sống hạnh phúc trong tình yêu.
“Thương một người đâu cần những lý do” – Cái tên cũng đủ nói lên niềm vui giản đơn khi được thương yêu môt người mà chẳng màng điều gì khác. Cuốn sách ra mắt vào tháng 9 và chờ đợi để được bạn đón về Biểu tượng cảm xúc kiki
Giá bìa: 68K
Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015
ĐÓ LÀ CÁCH ANH ẤY YÊU EM
Anh à,
Anh hỏi tại sao em yêu anh ấy - em không có câu trả lời. Tình yêu mà, ai mà biết được lý do.
Anh hỏi anh ấy có gì hơn anh, em cũng chẳng thể đem anh ấy ra so sánh với anh để thấy sự hơn thua.
Với em, anh ấy là người có thể cười ầm lên khi thấy em trong bộ dạng bù xù lúc vừa chui ra từ giường ngủ, nhưng rồi sau đó, lại rất chăm chỉ dậy sớm hơn em, ghé qua nhà mang đồ ăn sáng chỉ để nhìn em dễ thương như thế, thêm lần nữa.
Anh ấy có thể quát nạt làm em phát sợ khi biết em hôm trước vì mặc ít áo mà cảm lạnh, nhưng còn quát to hơn một câu rất ngọt ngào: "Tại sao không gọi để anh mang áo tới cho?"
Anh ấy cũng có thể không biết dỗ dành em, không biết khen em đẹp, nhưng lại giận em cả tuần khi em phụng phịu chỉ vào tấm ảnh người yêu cũ: "Chị ấy đẹp hơn em", có thể mải chơi với bạn mà quên mất cuộc hẹn với em, nhưng rồi sau đó lại phóng xe như bay trên đường, rồi lo cuống lên nếu em đã đi đâu mất.
Nhiều lần anh ấy không chịu xuống nước làm hòa khi em giận, nhưng dù đang cãi nhau nảy lửa, nhưng vẫn nhắn tin bắt em đi ngủ sớm và nhắc em mặc ấm vào sáng hôm sau.
Đôi khi anh ấy chê bai em con gái gì mà vụng về hậu đậu, nhưng rồi lại xót xa ngồi thổi vào ngón tay cái bị đứt khi tập gọt hoa quả của em rất lâu, rồi càu nhàu: "Lần sau mà đụng vào con dao, anh đánh đòn đấy!"
Anh ấy chẳng bao giờ thèm hỏi han về những cái đuôi xung quanh em mà em cố tình để cho anh ấy biết, làm em ấm ức và nghĩ rằng cái đồ đáng ghét ấy chẳng biết ghen, nhưng rồi lại mất hàng giờ và mấy chục chầu kem để cô bạn thân của em kể hết cho mình nghe, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào về những con người đó.
Có thể không ngọt ngào, không lãng mạn như anh..
Nhưng...
Anh ấy lại bỏ dở trận bóng đá của đội tuyển mà anh ấy thích nhất, giữa đêm ngược gió đến nhà em dù chỉ để vẫy tay khi em nhìn ra cửa sổ, ngay khi nghe thấy giọng em nức nở trong điện thoại: "Anh à, em muốn gặp anh..."
Và vì em đang yêu một người như thế, nên trái tim em không thể chứa thêm bất cứ người nào!
Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015
Gửi em, nhỏ con gái mê ngôn tình!
Chào em! Anh biết là em đang vùi đầu vào mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đắm mình vào cuộc sống hư ảo do người khác vẽ ra và chống cằm mơ mộng về một anh chàng soái ca nào đó. Nhưng anh mong em nếu có một chút thời gian rảnh thì hãy đọc bài viết này nhé, anh không dám chắc sẽ đem đến cho em thêm bài học gì, anh chỉ muốn miêu tả một chút về anh chàng người yêu tương lai, kẻ mà em vẫn tự hỏi liệu bao giờ sẽ xuất hiện và sẽ giống như trong tưởng tượng của em mấy phần mà thôi.
Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ xuất thân trong một gia đình cơ bản bình thường, trong tay chỉ có kiến thức học được ở trường, ý thức được ba mẹ dạy cho và nghị lực do chính bản thân rèn giũa. Anh ta đi lại bằng xe máy mua được từ tiền dành dụm làm thêm và tặng em những món quà nhỏ từ chính mồ hôi công sức. Dĩ nhiên rồi, vì anh ta có thực, chứ không phải là những soái ca sinh ra đã ẵm một gia sản kếch xù hay là con của chủ một tập đoàn mang tầm thế giới, anh ta lại càng không sống trong một ngôi nhà chọc trời, cả đời chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, đi lại bằng trực thăng và tặng em những món quà người khác nằm mơ cả đời không chạm đến.
Anh chàng người yêu tương lai của em, người lạ nhìn vào có thể thấy anh ấy rất bình thường, không có cái gọi là “tư chất nam thần” đi tới đâu tỏa ánh hào quang tới đó. Nhưng cũng vì là một kẻ bình thường nên anh ấy có nhiều bạn bè thuộc đủ tầng lớp. Anh ấy tính xuề xòa chứ không hề khó gần hay kiêu căng, lạnh lùng chút nào cả. Bởi vậy, anh ấy sẽ cho em cảm giác cực kỳ yên bình, em có thể hòa mình vào cuộc sống của anh ấy và những người xung quanh mà không một chút ngại ngùng hay mặc cảm.
Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ có một lực học thuộc dạng bình thường chứ không phải xuất sắc một cách hoàn hảo, cũng không có những tài lẻ đặc biệt như ca hát, chơi nhạc cụ hay thể thao. Nhưng em biết không, bởi vậy mà anh ấy sẽ cho em một tình yêu nhẹ nhàng không hề sóng gió. Sự nổi trội luôn thu hút mọi ánh nhìn mà, còn anh ấy thì giản dị vô cùng, thế nên em sẽ không phải lo chuyện một cô nàng hotgirl nóng bỏng nào đó xen vào chuyện tình yêu của mình đâu, một kẻ bình thường như anh ấy sẽ không thích hotgirl và ngược lại, chắc chắn là như thế.
Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ không nói ra những câu từ lãng mạn đến mê đắm lòng người, anh ấy thích âm thầm làm lụng kiếm tiền lo cho miếng cơm manh áo cho hai người trong tương lai để chứng minh tình yêu của mình hơn. Và em hãy tin anh đi, anh chàng đó sẽ không theo đuổi một tình yêu có quá nhiều bất ngờ và nghịch cảnh. Sẽ không có chuyện vì một hiểu lầm nhỏ nhặt nào đó mà anh ấy xa em nhưng vẫn đợi em 5 năm 10 năm rồi giảng hòa và làm đám cưới đâu. Nếu có hiểu lầm, anh ấy sẽ tìm em ngay để giải quyết, và nếu không giải quyết được, anh ấy sẽ...đi lấy một người khác và sống hạnh phúc suốt đời. Vậy nên đừng tự gây ra sóng gió rồi bắt anh ấy chứng minh tấm chân tình của mình, cũng đừng mơ mộng rằng anh ấy sẽ đợi chờ em một lòng đời đời kiếp kiếp. Anh ấy, ngoài em ra, còn có một gia đình phải lo và một cuộc đời để tận hưởng, nếu muốn em hãy cùng anh ấy dựng xây một hạnh phúc đời thường, còn không hãy nhường đường cho anh ấy đi tìm một cô nàng thực tế khác.
Anh chàng người yêu tương lai của em, vì không sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, nên anh ấy sẽ không có một bà mẹ lúc nào cũng hằm hằm đòi đuổi em ra khỏi cửa vì gia đình không môn đăng hộ đối. Mẹ của anh ấy rất hiền và dịu dàng, chỉ cần em yêu thương anh ấy thật lòng, mẹ sẽ là mẹ chung và sẽ hết lòng hết sức tác thành cho hai đứa, vậy nên đừng lo lắng nha!
Anh chàng người yêu tương lai của em chắc chắn sẽ không yêu một cô nàng cố ý hoặc vô tình tỏ ra ngốc nghếch trong mọi tình huống. Tin anh đi, anh ấy sẽ cao chạy xa bay nếu như biết cô người yêu của mình làm đâu hỏng đó, cơm không biết nấu nhà không biết dọn, chỉ suốt ngày chưng ra bộ mặt rầu rĩ mong được thương hại và không biết đường đối nhân xử thế. Vì anh ấy là một người bình thường nên anh ấy sẽ muốn gắn bó với một cô nàng biết điều một chút, biết xử trí thông minh hay ngô ngố tùy thời điểm và có thể làm mọi thứ nếu không có anh ấy ở bên cạnh. Thôi nào, đừng so sánh anh ấy với anh chàng trong truyền thuyết ngôn tình kia chứ! Sống cả đời hưởng thụ một mình không hạnh phúc bằng vừa làm vừa hưởng cùng nhau đâu em.
Anh chàng người yêu tương lai của em khác biệt với anh chàng soái ca trong ngôn tình rất nhiều, và khác nhiều nhất ở điểm gì em có biết không? Đó là anh ấy tồn tại ngoài đời thật, nhan nhản ngoài kia kìa. Soái ca của em chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi. Tưởng tượng thì vô hạn mà cuộc đời thì hữu hạn, nếu em cứ sống trong ảo mộng như thế, anh chàng người yêu tương lai của em sẽ không đủ kiên nhẫn đâu. Vậy nên hãy gấp cuốn truyện ngôn tình lại, bước ra đường và trở lại là chính mình đi cô gái mộng mơ, biết đâu em sẽ gặp anh ấy đang dắt cái xe xịt lốp, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề ngoài đó, hoặc đang dắt chó đi tè bậy trước cửa nhà em cũng nên.
Cô gái à, nếu cứ đắm chìm trong thế giới của người khác vẽ ra, em sẽ phí hoài hết tuổi xuân của mình để mãi ước ao, khát khao những điều không bao giờ mình có được. Hãy tự viết ra một tiểu thuyết tình yêu của riêng em, với những điều thực tế nhất, đời thường nhất. Anh tin câu chuyện đó sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều câu chuyện em đang đọc, và chàng trai nhân vật chính trong đó sẽ cho em một tình yêu ngọt ngào hơn rất nhiều chàng trai mà em đang xuýt xoa tưởng tượng đấy.
Chúc em mau trở lại mặt đất và tìm được chàng người yêu tương lai học lực khá, gia đình bình thường, biết yêu thương và cho em một tương lai vững chắc
Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015
NGƯỜI CON GÁI ANH TỪNG YÊU
Anh bực lắm, bực cái cách em tự động không hỏi ý kiến anh, tết em nghỉ mấy ngày mà với anh đã là quá sức rồi, em đi vậy anh biết sống sao? Nhưng thôi, dẹp nỗi bực ấy đi, anh yêu em.
***
Ngày đầu tiên, anh ghét em, vì em cản tầm nhìn của anh, khiến anh khó làm việc. Sau này em bảo: "Tại có chút cảm tình với anh, nên em mới "Bám đuôi học hỏi" như thế."
Ngày thứ hai, anh cảm thấy thương em, bởi hôm qua anh nỡ nặng lời với em, em thì cứ ngoan ngoãn nghe lời anh, chẳng trách móc anh gì cả.
Ngày thứ ba, anh quan tâm em nhiều hơn một chút, anh muốn chuộc lỗi ngày đầu tiên.
Ngày thứ tư, có người hỏi thăm em đấy, trông "xấu òm" như thế mà có người để ý cơ á?
Ngày thứ 5, anh nhờ em giữ áo cho anh, "Cấm được đưa cho ai đấy, mất là bắt đền đấy". Em giữ chặt lắm, đi đâu em cũng giữ khư khư ấy. Chẳng qua là chiêu trò của anh thôi, người ta biết em có "Người yêu" rồi không dám tấn công em nữa .
Ngày thứ 6, anh dẫn em đi chơi, em ngăn anh đừng mua quà cho em... . đắt lắm
Ngày thứ bảy, tròn một tuần quen biết, anh quyết định tỏ tình với em, em từ chối anh phũ qúa, làm anh lăn ra ốm không đi làm nổi.
Ngày thứ 8, anh xin nghỉ, nhưng mà nhớ em quá, anh phải dặt dẹo lên "thăm "em. Em tự tay cắt dưa hấu cho anh ăn, anh tuy cũng sợ bị trúng độc lắm,nhưng mà anh bất chấp tất cả vì được em chăm sóc mà. Anh cũng hơi bị nể em đấy, mang tiếng đút dưa hấu cho anh, mà em "ăn giúp" anh những 2,8/ 3kg dưa dấu. Anh bị yêu em quá đi mất thôi. Ngày thứ 9, anh suýt ộc máu mũi trước sự xinh đẹp bất ngờ của em đấy, trông em không giống "cô dân tộc" nhỉ
Em hỏi anh:- Xinh không?
Anh bảo : - Váy... hơi ngắn.
Lúc đấy tại anh ích kỷ thôi, chứ em có bao giờ thiếu vải đâu, chỉ là anh sợ em bị "thằng khác" nẫng mất thôi
Bắt đầu phút đầu tiên của ngày thứ 10, anh nằng nặc đòi em gặp anh, bởi tối ngày mùng 9 anh "ghen" nên đi uống rượu. Bảo em ở nhà, em không nghe, em xinh, người ta nhìn, anh lo. 00h02' em xuất hiện trước mặt anh với gương mặt ngái ngủ, nhưng mà được cái trông vẫn đáng yêu lắm. May thật, lúc say, anh có thể "lợi dụng" nắm tay em, mượn gối em để ngủ, bắt em hứa là ngồi trông cho anh ngủ đến sáng. Nói thế thôi, chứ lần nào ngước mắt lên, anh chẳng thấy em gật gà gật gù, thấy anh, lại giật mình mở mắt thao láo. Thôi đành, 2h trả em lại với chăn ấm đệm êm.
****
Gần một tháng, người ta thấy anh với em dính nhau như hình với bóng, nhiều người bảo anh giỏi vì tán đổ được em, nhưng mà chỉ có anh mới hiểu... . .
14/2 người người khấp khởi mua quà tặng người yêu, đương nhiên là anh muốn tặng quà em rồi, nhưng mà em chưa nhận lời thì anh biết làm sao?
- Mày tặng người yêu cái gì?
- Tao... bê hẳn cho rổ bát
Mà có phải anh tặng món quà giá trị đó mà tối em nhận lời anh ngay không đấy?
15/2 em bảo anh là em yêu anh cũng được . . mấy ngày rồi, nhưng ban đầu em nghĩ mới một tháng thì nhanh quá, nhưng nếu không yêu anh thì cũng. . chả biết yêu ai.
16/2 Em nhẫn tâm bỏ anh... . đang ngủ, đi về quê ăn tết. Bạn anh còn đang mua quà chưa mang về. Chắc em không quên được cái lễ Valentine năm đó đâu nhỉ, có hẳn cặp đôi bám theo ô tô tặng hoa, tặng quà như trên phim ấy, có mỗi anh là thiệt... . ,hoa chẳng được ngắm, socola cũng chẳng được ăn.
Sao mà em hay ốm thế, toàn ốm vào những ngày trọng đại thôi, 8/3 anh tổ chức tiệc mừng cho em, anh hào hứng lắm, "mời" em đến ba lần em vẫn không chịu đi, em vật vã trên giường kêu mệt. Anh tự ái đòi chia tay. Khổ thân, em chắc em đau cả bụng, đau cả tim ngày hôm ấy. Anh vô tâm thật.
Chia tay em xong, tự nhiên anh buồn lòng, nghĩ đến cảnh "nhìn em cất bước đi, làm tim anh nhói đau khôn nguôi" anh lại gã gẫm em quay lại. Em cười như ... . 24 tuổi vẫn được nhận lỳ xì "Em còn chưa kịp thất tình cơ anh ạ". Em bị nhờn qúa rồi,hình như anh chưa bao giờ chia tay em được nổi hai tiếng.
14/3 tròn một tháng yêu nhau, em nói với anh cái tin như sét đánh: "em sắp phải xa anh rồi" . Thật nhé, lúc đấy anh ứa nước mắt nên phải quay đi. Em đã từng nói em chỉ ở đây ba tháng thôi, anh tưởng anh sẽ níu giữ được em cơ, thế mà... . Anh bực lắm, bực cái cách em tự động không hỏi ý kiến anh, tết em nghỉ mấy ngày mà với anh đã là quá sức rồi, em đi vậy anh biết sống sao?. Nhưng thôi, dẹp nỗi bực ấy đi, anh yêu em.
Từ sau hôm ấy, ta yêu nhau nhiều hơn, cứ như là trân trọng từng khoảnh khắc có nhau vậy. Xa em rồi, không được dẫn em đi ăn, chẳng được đưa em đi dạo, không được ngắm em cười, nghĩ anh chỉ muốn... . cưới em để buộc em vào đời anh thôi, em tự do quá rồi.
- Mình chia tay đi
Nước mắt em dâng đầy lên khóe mắt
- Anh sẽ cưới em, thật đấy
Em ôm anh khóc ngon lành. Biết thừa là em muốn nói: "em yêu anh" lắm nhưng mà lúc nào em cũng ngại ngùng có dám nói đâu.
29/3 trước ngày em đi, anh không nghĩ mình có thể suýt kết thúc một chuyện tình như thế. Các chị cùng làm tổ chức chia tay em, nhưng lại nói dối anh là cho em đi... . . tiếp khách. Anh ngăn em đủ đường, thậm chí "xin em đừng đi" nhưng mà em cứ đòi đi bằng được, mặc kệ lời anh nói. Anh giận em, em biết là quá yêu người ta trở nên mất kiểm soát rồi đấy. Anh bất lực, lên facebook nặng lời... . . Em lặng im. Nhưng mà anh thừa biết là anh đã chọc đúng vào dây thần kinh tự ái của em rồi, em sẽ chẳng tha thứ cho anh đâu, tuy vậy lúc đấy anh thấy hả hê lắm.
" Anh xin lỗi", "anh xin lỗi mà", "Em nghe máy đi được không?" "Xin em đấy" ... . Em vẫn lặng im, còn anh hối hận lâu rồi. Yêu em mà chẳng lẽ anh không hiểu em?, em không phải người như anh nghĩ đâu mà, anh tin mà. Em vẫn lặng im, sợ thật, đúng là: "Ra đường sợ nhất công nông - Về nhà sợ nhất vợ không nói gì".
11h em vẫn chưa về, mọi lần như thế là anh gắt lên rồi đấy,mà thực ra có bao giờ em bỏ anh đi chơi một mình như thế đâu.
Em đây rồi, gương mặt lạnh tanh,anh. . sợ. May mắn là em "ngại nói" nên chắc là không đuổi anh "biến khỏi cuộc đời em"
- Anh xin lỗi!
Em lườm anh một cái ghê gớm rồi chạy về phòng đóng chặt cửa mặc anh gào thét bên ngoài.
Thời tiết hôm ấy lạnh lắm, lòng anh cũng lạnh, chỉ có em mới sưởi ấm được anh thôi, nên anh cứ đợi, anh nhận ra em quan trọng với anh nhường nào
30/3 , thấy anh là em quay đi, mắt em sưng lên rồi, dạo này dễ xúc động lắm nhé, trước kia anh tưởng em không biết khóc, yêu anh nữ tính ra bao nhiêu ấy. Anh chỉ biết là anh yêu em thôi, nhớ em nhiều lắm. Chỉ còn một ngày nữa để bên nhau, anh không thích cái kết buồn tẻ như thế này. Mình hứa là yêu nhau 30 năm cơ mà, với anh bảo anh phải cõng em, đến khi anh chống gậy anh cũng phải cõng em cơ mà,anh cũng biết giữ lời hứa chứ.
- Anh trả đồ này
- Anh cứ để ngoài đấy đi
- Mất thì sao, em thích tốn tiền mua đồ hả?
Em miễn cưỡng ra nhận,nói là miễn cưỡng chứ điệu bộ của em tố cáo em đang tìm anh thì có.
- Này, anh trả.
Em đưa tay ra nhận, anh thừa cơ nắm chặt tay em.
- Cho anh xin lỗi mà
Lại khóc, úp mặt khóc như trẻ con bị bố phạt ấy, mà anh chạm vào là đẩy anh ra. Này thì đẩy, em tưởng em đủ sức gồng tay với anh à
- Anh yêu em ở đây này ( đặt tay lên tim anh, đang run em ạ). Anh có lãng mạn như các chàng trai trong phim Hàn Quốc không em?, à quên hỏi em câu này thừa vì em không thích xem phim Hàn
Vẫn khóc, em làm anh cũng đau đớn theo rồi đấy, ngọt ngào có, hài hước có, vẫn không biến chuyển, anh phải dùng biện pháp mạnh thôi.
- Anh hết kiên nhẫn rồi, anh không vui đâu, cố tỏ ra thế cho em đỡ buồn thôi. Anh có lỗi, anh xin lỗi,anh sẽ cố gắng sửa sai,anh sẽ không bao giờ như thế nữa, Nếu đồng ý thì dừng khóc, còn em không cho anh cơ hội thì anh... chấp nhận.
Dừng khóc ngay lập tức,có tác dụng đấy nhỉ, đúng là... . "bà già trẻ con" mà. Em quàng tay ôm cổ anh, bình thường anh không thích đâu, nhưng mà nay thì thôi anh. . chịu đựng vậy.
31/3 ngày cuối cùng mình là đồng nghiệp. Có một nỗi buồn thầm lặng chảy trong anh. Mọi thứ ở đây đã in hình em rồi, em đi anh sẽ "phải" nhìn chúng thế nào đây?
1/4 anh dẫn em nhau đi... cầu duyên. Mình nắm chặt tay nhau không rời. Anh đã giữ em và nói "anh yêu em" và ... em đi...
Anh tập sống những ngày chỉ có anh và ký ức. Cứ như phải tập quên đi người mình yêu sâu đậm. Nhiều người nhắc em quá, tại chúng ta nổi tiếng quá mà, vô tình họ làm anh khổ sở vì nhớ em. Anh ước, giá mà em xuất hiện trước mặt anh mấy phút thôi, anh... vậy là quá đủ. Thế mà có lần như vậy thật, mình gặp nhau 10 phút rồi em đi. Anh đem chuyện kể còn chẳng có ai tin, anh cũng chẳng tin, người yêu nhau, có bao giờ muốn xa nhau đâu chứ.
Thế rôi... . thời gian cũng giúp anh vơi bớt nỗi nhớ em,nó làm anh thích ứng khi không có em bên cạnh. Không cần em chúc anh ngày mới, chẳng cần em phải chúc ngủ ngon,anh vẫn sống an lành. Em đứng trước mặt anh bây giờ dần như người xa lạ, chỉ khác là em còn yêu anh, và anh... còn thương em thôi.
Anh muốn yêu em như ngày xưa, muốn lắm, nhưng mà... anh không làm được nữa rồi.
Em là cô bé đáng để yêu nhưng mà ... ừ thì...
Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015
MẸ VỢ NÓI VỚI MẸ CHỒNG
Dưới đây là "10 câu nói mẹ vợ nói với mẹ chồng" khiến nhiều người suy ngẫm:
***
1. Con trai anh chị chỉ là người bình thường, không giỏi giang như chị nghĩ đâu. Nó lấy được con dâu chứ không phải con gái người ta rơi vào nhà chị, nên trân trọng con dâu.
2. Lũ con trai tồi tệ thế nào, các bà mẹ như chúng ta đều rõ, đừng nói con chị bận nên bắt con dâu làm việc nhà. Con trai còn bận buôn dưa lê trên Line, chơi điện tử, chị biết rõ điều đó mà.
3. Không nên bắt con dâu phải chăm sóc chồng nó như chị chăm sóc con trai. Nó là con trai chị, là chồng của con dâu chị. Con dâu chỉ coi con chị là chồng nó chứ không coi đó là con trai nó.
4. Không nên nói xấu con dâu trước mặt con trai chị, nếu chị làm như vậy chỉ khiến chúng nó thường xuyên cãi nhau, cãi nhau mãi kết cục cuối cùng là ly hôn. Nếu như chúng ly hôn vì chị thì tội của chị nặng lắm.
5. Con dâu đẻ, chị có thể không cần giúp đỡ khi nó chăm sóc con, cũng có thể nói chị không có nghĩa vụ đó. Nhưng chị hãy nhớ, khi chị cần chăm sóc xin đừng nghĩ tới nó, con dâu cũng không có nghĩa vụ đó với chị.
6. Đừng nghĩ là con dâu để con trai chị làm việc nhà là khổ thân con trai chị. Nhà là của 2 đứa, nó cũng có nghĩa vụ chia sẻ việc nhà với vợ.
7. Đừng có nói mãi con dâu nhà nào tốt, con dâu nhà nào ngoan. Có tốt có ngoan cũng là con nhà người ta, chị muốn cũng không được. Muốn có con dâu tốt hãy làm một người mẹ chồng tốt trước đã.
8. Đừng nghĩ chị tốt với con trai chị là con dâu phải nợ chị. Chị có nợ thì cũng phải tìm đúng chủ nợ. Nếu chị hy vọng con dâu hiếu thuận với chị, quan tâm chị thì cũng xin chị tốt với con dâu, đối xử với ai thế nào họ sẽ đối xử lại với ta như vậy. Không phải chị cứ yêu cầu là người khác phải thỏa mãn chị.
9. Không nên nhớ nhà con dâu có bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà, có nhiều mấy đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì tới chị, có thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến lượt chị.
10. Con dâu về nhà đẻ, mua ít đồ cho bố mẹ mình, xin chị đừng ghen ghét, bởi vì họ còn cho con dâu chị nhiều hơn thế.
Phụ nữ kết hôn, sẽ trở thành khách trong nhà đẻ, sẽ thành người ngoài trong nhà chồng, phụ nữ sẽ mất tất cả, nói cho cùng chỉ được 1 người cùng đứng tên trên giấy phép mà thôi.
Nếu người đó không thể yêu bạn, thương bạn thì bạn sẽ trở thành đứa mồ côi không nơi nương tựa.
Nhất là người đó sẽ thường xuyên nói với bạn phải đối xử tốt với mẹ anh ta, mẹ anh ta nuôi anh ta vất vả khó khăn lắm. Chứ không có anh con trai nào nói với mẹ mình là: "Mẹ, hãy đối xử tốt với vợ con, vợ con khó khăn lắm mới rời xa bố mẹ cô ấy để đến nhà mình, chúng ta phải tốt với cô ấy" cả.
Sưu tầm
VÌ SAO NGƯỜI TA LẠC LỐI?
Có một câu chuyện liên quan đến Dương Chu, một triết gia và học giả nổi tiếng, sống tại nước Ngụy trong thời kỳ Chiến Quốc (475 – 221 trước Công nguyên).
***
Một ngày nọ, người hàng xóm của Dương Chu bị mất một con cừu và đã huy động toàn bộ gia đình của ông cũng như nhiều người khác trong làng đi tìm. Ông ta đã đến gặp Dương Chu để nhờ giúp đỡ, Dương Chu đã phái toàn bộ học trò và người hầu của mình đi tìm giúp.
Dương Chu nhận thấy, cùng với người thân và bạn bè, hàng xóm, rất nhiều người đã hợp thành một nhóm lớn để tham gia tìm kiếm.
"Tại sao lại cần rất nhiều người để đi tìm một con cừu bị mất?" Dương Chu hỏi người hàng xóm.
"Bởi vì nhiều con đường chia rất nhiều ngả", người hàng xóm trả lời.
Khi màn đêm buông xuống và mọi người đã quay trở về, Dương Chu hỏi "Đã tìm thấy con cừu chưa?"
Một trong những người hầu của Dương Chu trả lời: "Có rất nhiều con đường chia làm hai hướng và mỗi nhánh đường lại rẽ làm hai. Con không biết phải đi theo hướng nào nên con đã bỏ cuộc."
Những người khác cũng quay về với cùng lý do như vậy.
Dương Chu trở nên trầm tư và im lặng một hồi lâu, trông có vẻ rất nghiêm nghị, khiến các học trò của ông bối rối và không hiểu điều gì đã khiến thầy của mình suy tư như vậy.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông đã giảng ra thành nguyên lý cho các học trò của mình: "Khi có quá nhiều con đường rẽ, các con sẽ không thể tìm được con cừu bị mất và cũng có thể dễ dàng bị lạc lối.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông đã giảng ra thành nguyên lý cho các học trò của mình: "Khi có quá nhiều con đường rẽ, các con sẽ không thể tìm được con cừu bị mất và cũng có thể dễ dàng bị lạc lối.
"Tương tự như vậy, khi một người học trò có quá nhiều điều quan tâm ngoài mục tiêu chính, anh ta có thể dễ dàng phung phí thời gian của mình.
"Chỉ có một chân lý của tất cả các kiến thức, nhưng con đường để đi tới chân lý này thì có rất nhiều. Chỉ bằng cách đi theo con đường đúng đắn để trở về chân lý tối hậu, người ta mới tránh khỏi bị lạc lối."
"Nếu các con không tìm được ra được định hướng đúng đắn, các con sẽ chẳng đạt được điều gì, giống như những người đã thất bại trong việc đi tìm cừu."
Câu chuyện này được tìm thấy trong một cuốn sách cổ của Đạo giáo có tên Liệt Tử [1]. Thành ngữ "Kỳ dương vong lộ" (Đường rẽ, mất cừu) xuất phát từ câu chuyện này, với nghĩa là "Đường chia nhiều ngả, cừu bị mất".
Câu thành ngữ này để chỉ việc bị lạc đường, mất phương hướng, hoặc trở nên vô vọng, rối bời trong một tình huống phức tạp, khi có quá nhiều đáp án khả thi hay quá nhiều lựa chọn.
Thành ngữ này được sử dụng để truyền đạt ý nghĩa rằng khi đối mặt với nhiều sự lựa chọn và đối với các vấn đề phức tạp, người đi tìm kiếm chân lý có thể lạc lối trừ khi họ quyết tâm đi theo một con đường đúng đắn.
Ghi chú [1]:
Sách Liệt Tử là quyển sách chính của Đạo giáo bao gồm 8 chương, với hầu hết các chương được đặt tên theo tên một nhân vật nổi tiếng trong thần thoại hay trong lịch sử Trung Quốc từ năm 2698 trước Công nguyên tới năm 350 sau Công Nguyên.
Sách Liệt Tử là quyển sách chính của Đạo giáo bao gồm 8 chương, với hầu hết các chương được đặt tên theo tên một nhân vật nổi tiếng trong thần thoại hay trong lịch sử Trung Quốc từ năm 2698 trước Công nguyên tới năm 350 sau Công Nguyên.
Nguyễn Đức Tĩnh biên tập
ANH YÊU EM! NHƯNG...ANH NGHÈO
"Tớ không xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn là thằng nhà quê, tớ đâu có gì! Cậu là cô gái tốt nên sẽ có nhiều người ngoài kia sẵn sàng yêu cậu ... "
***
Nó sinh ra trong một gia đình nghèo, bố nó là thương binh 3/4 nên không thể làm việc được.Tất cả gánh nặng trong gia đình đổ dồn vào đôi vai gầy của mẹ nó, mẹ nó làm công nhân cho nhà máy dệt mức lương công nhân cộng với khoản trợ cấp thương binh của bố nó thì cũng chỉ đủ để gia đình nó đủ ăn hết sức tiết kiệm chứ không lấy đâu ra mà tích góp cả.
Nó là con trưởng, dưới nó có 2 đứa em gái đứa lớn học lớp 4 và đứa nhỏ năm nay vào lớp 1. Gia đình tuy khó khăn nhưng mẹ nó vẫn cố gắng hết sức lo cho anh em nó được học hành đến nơi đến chốn.
Bù lại vào đó thì nó là niềm động viên tinh thần hết sức to lớn tới bố mẹ, trong 3 năm học cấp 3 nó luôn là một trong những học sinh xuất sắc của trường, luôn đạt thành tích cao trong các cuộc thi học sinh giỏi.
Tới khi có giấy báo trúng tuyển Đại học thì cả nhà nó vừa mừng vừa lo, mẹ không bày tỏ ra bên ngoài điều gì ngoài sự vui mừng, tự hào về nó nhưng nó tự biết và hiểu rằng nhà nó nghèo, ăn còn chẳng đủ ăn, giờ đi học đại học thì bao nhiêu thứ tiền đổ dồn vào mẹ, tiền học phí, tiền thuê trọ, tiền chi tiêu ăn uống...mới tính đến đó thôi nó đã thấy thương mẹ, nó không muốn đi học nữa, nó muốn đi làm để nuôi bố, nuôi mẹ, nuôi các em nó ăn học.
Vừa đề cập đến vấn đề đó, mẹ đã tát thẳng vào mặt nó "Quân! Mẹ đã cố gắng nuôi mày ăn học, giờ là thành quả lớn nhất mày đạt được thì mày lại muốn bỏ là sao? Mẹ sẽ nuôi được mày đi học đại học! Mẹ có đói có rách cũng không để mày bỏ dở giữa chừng! Mày mà không đi học tiếp thì bao giờ cho nhà mình hết nghèo, hết khổ?" – Mẹ nói những câu cuối cùng trong tiếng nấc nghẹn lòng...
Và thế là nó lên đường đi học đại học!
***
Ngày nhập học! Nó khoác ba lô hành trang bắt xe khách lên thành phố, mẹ tiễn nó vẫy tay chào, đôi mắt mẹ nhìn nó như đặt tất cả niềm tin, hi vọng vào nó. Nó nhìn mẹ qua ô cửa kính xa dần..xa dần...
Sau 5 tiếng chạy xe thì nó cũng đã đến nơi, nơi trường đại học mà trước đây nó hằng ao ước.
Bước đôi chân xuống khỏi xe, người nó sững lại, choáng ngợp trước sự nhộn nhịp, sầm uất nơi đây..khác hẳn với ở quê nó, nó quên hết cả cảm giác say xe, mệt mỏi sau quãng đường dài nó vừa trải qua...Bước chân vào cổng trường nó càng sững người trước ngôi trường to đẹp, khang trang "Mình sẽ được học ở đây sao?" – nó tự hỏi. Nó tiến tới phòng đăng ký và làm thủ tục nhập học...nó cứ cảm tưởng như mọi người đều đang nhìn nó, cảm giác mơ hồ khiến nó đỏ mặt! Chiếc áo trắng đã ngả màu vàng, chiếc quần vải, đôi dép quai hậu đã cũ nát làm nó lạc loài giữa chúng bạn...
Xong xuôi thủ tục nó bước thật nhanh ra khỏi đám người ấy, gần tới cổng thì có tiếng gọi của một người con gái:
"Bạn gì ơi!"
Nó nghe thấy nhưng vẫn bước đi tiếp vì trong cái đám khinh người kia thì làm gì có ai quen biết nó mà gọi. Nhưng tiếng gọi lại cất lên, lần này to rõ ràng hơn:
"Bạn gì mặc áo trắng ơi!"
Ngó nghiêng xung quanh làm gì có ai mặc áo trắng ngoài nó...Thế thì đúng là nó rồi! Nó quay người lại thấy một người con gái xinh xắn, mái tóc búi cao, đôi mắt to đen nở nụ cười và tiến lại với nó!
"Cậu gọi tớ à?" – Nó chỉ ngón tai vào mặt mình và hỏi.
"Thế chả gọi cậu thì ai! Cậu mới lên đây nhập học phải không?"
"Um.. đúng rồi! Nhưng có chuyện gì thế cậu?"
"Tại tớ thấy bộ dạng của cậu, đoán là người ở xa lên ! Tớ là người bản xứ ở đây định giúp cậu thôi. Cậu tìm được phòng trọ chưa?"
"Tớ chưa cậu à ! Vừa đặt chân lên đây thì tớ vào trường làm thủ tục nên chưa kịp tìm"
"Vậy thế này đi ! Nhà bác tớ cho thuê trọ ngay gần đây, giá cả cũng hợp lý ! Nếu cậu không ngại thì ghé qua xem thế nào?"
Nó đứng thần người và không hiểu tại sao cô gái này lại muốn giúp nó lắp bắp:
"Cậu...là ai? Cậu...quen tớ à?"
"Ừ đúng rồi tớ quen cậu mà. Vừa quen xong. Tớ tên Linh còn cậu tên gì?"
"Tớ...tớ tên Quân"
"Vậy thì mình đi thôi, tớ dẫn cậu đi!" - Cô gái cười rạng rỡ và đầy tự tin.
Nó nghĩ bụng không khéo cô gái này có mưu đồ gì đó với nó chứ làm gì có người tự dưng đi giúp không công! Nhưng nó vẫn thử đi xem chỗ trọ, nếu không ổn hay giá cao thì thì thôi, nó cũng chẳng mất gì...
"Ừ! Cảm ơn cậu nhé!"
Hai người, nó và cô gái lạ lùng kia đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện hỏi han nhau. Cô gái nói chuyện như thân thiết nó từ lâu lắm rồi, đầy tự tin không một chút e ngại... Đến nơi trọ cô gái hỏi người chủ phòng trọ (nó đoán đây là bác mà cô kể) mở phòng cho nó xem. Căn phòng rộng chừng 20m2 có giường, tủ, chăn gối sẵn...căn phòng sạch sẽ gọn gàng. Đây là một phòng trọ lý tưởng cho sinh sinh viên – nó nghĩ. Và nó ngỡ ngàng, vui mừng hơn khi giá của phòng trọ này chỉ 300k/tháng, mức giá quá rẻ so với nó tưởng tượng và cho một căn phòng như thế này. Nó đồng ý ngay tức khắc.
Cô gái tên Linh ra về, nó tiễn cô ra đến cổng và cảm ơn rối rít. Nó vừa quay người vào thì lại nghe tiếng gọi của cô:
"À à! Quân ơi!"
"Ơi cậu! Cậu để quên gì à?"
"Không...! Mà số điện thoại của cậu là gì để chúng mình tiện liên lạc"
"Um! Số tớ đây cậu nháy sang đi!"
"Rồi ! Ukie! Cứ thế nhé.. chúng mình học cùng lớp nên còn gặp nhau nhiều!"
"Ơ...ơ...Thật à?"
"Thật chứ sao! Thôi cậu sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi đi. Tớ về đây" – Cô gái vẫy tay chào nó...
Nó ngơ ngơ vì hôm nay toàn những chuyện lạ lùng đến với nó..một người con gái xinh xắn làm quen với nó, giúp nó tìm phòng trọ, và mọi thứ lạ hơn vì nó là thằng nhà quê...Dọn dẹp xong xuôi, ngay lập tức nó gọi điện thông báo với mẹ ở quê về tình hình nó ở trên này đã ổn, mẹ không phải lo lắng cho nó nữa. Vừa buông máy thì có tin nhắn từ Linh - cô gái nó vừa quen.
"Cậu dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc xong chưa???"
"Tớ vừa dọn xong cậu à"
"Thế cậu ăn gì chưa vậy???"
"Tớ mải dọn đồ nên chưa kịp ăn, tớ chuẩn bị đi ăn đây"
"Hay quá!!! Tớ cũng chưa ăn gì, bọn mình cùng đi ăn đi, cậu ở đó đợi tớ nhé! Tớ qua bây giờ đây!! !Hi"
Nó ngượng ngùng, lúng túng không biết phải trả lời như thế nào..Tiền mẹ đưa cho nó không nhiều nếu ăn tiêu phung phí thì tiền đâu mà học nữa..đi ăn chẳng nhẽ lại bắt cô gái đã giúp nó trả tiền...! Nó không nhắn tin lại và ngồi lặng im mong đó chỉ là tin nhắn đùa. Lát sau có tiếng mở cổng, tiếng bước chân lại gần phòng trọ của nó..khẽ gõ cửa!
"Quân ơi! Linh đây ... Đi thôi! Let's go !!!!"
"Ơ.. đây đây.. đợi tớ tí" - Giờ thì không thể chối nữa rồi, nó nghĩ.
Linh đứng chờ nó ngay trước cửa! Linh vẫn nở nụ cười rạng rỡ:
"Lâu thế"
"Tớ vừa thay quần áo! Xin lỗi đã để cậu phải đợi.. mình đi thôi!"
Dạo bước trên vỉa hè nó và Linh trò chuyện vui vẻ. Linh dừng lại ở quán bánh mì patê còn nó vẫn mải bước tiếp. Linh nắm vào cổ tay nó kéo lại:
"Đây rồi Quân! Tớ thích ăn bánh mì!"
Nó sững người. Đây là lần đầu tiên có một người con gái nắm tay nó, nó cảm nhận được đôi tay mềm mại ấm áp từ Linh! Vui mừng vì Linh lại thích ăn bánh mì, may quá, phù hợp với túi tiền của nó.
Vì quán đông khách nên hai người phải ngồi sát cạnh nhau. Giờ nó mới để ý kĩ khuôn mặt Linh, làn da Linh trắng không đen nhẻm vì cháy nắng như nó, khuôn mặt hiền, xinh xắn, đôi môi đánh son màu nhẹ càng làm cho Linh rạng rỡ khi cười, nụ cười có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai – nó thầm nghĩ.
"Quân sao mà nhìn tớ chằm chằm thế! Mặt tớ có nhọ à??"
"Không..không..không có gì" - Nó đỏ mặt quay sang một bên, không dám nhìn Linh nữa..
"Nhìn Quân đẹp trai lắm đấy biết không! Nhưng mà nhát như thỏ đế ý"
Nó càng đỏ mặt hơn khi Linh nói vậy
"Đấy đấy mặt lại đỏ hơn rồi kìa ..."
Hai người đi bộ về, nó chỉ cắm mặt xuống đất mà đi, Linh nói nó nhát là không sai, từ bé đến lớn nó đã thân mật với người con gái nào đâu.
"Đến nhà tớ rồi! Tớ vào nhé. Quân về nhanh kẻo muộn là bác tớ đóng cổng đấy!"
Linh vẫy tay chào rồi nhanh chân bước vào nhà, ngôi nhà 3 tầng to lớn, mặt tiền rộng, trước của nhà có nhiều bồn cây bonsai tạo dáng tuyệt đẹp. Nó tự hỏi bản thân "Tại sao một cô gái xinh đẹp, nhà giàu như Linh lại đi làm thân với thằng nhà quê nghèo túng như mình, người như Linh thì khó gì tìm bạn...???" Nó nghĩ vu vơ bước về xóm trọ. Nằm cố nhắm mắt để ngủ nhưng nó không tài nào ngủ nổi để mai dậy sớm đi nhận lớp...những sự việc ngày hôm nay đúng là kỳ lạ...cô gái kỳ lạ... Còn việc Linh nói học cùng lớp với nó thì ai mà tin được, không thể trùng hợp đến thế...Nghĩ rồi nó thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
Tiếng nhạc chuông điện thoại kêu thành từng hồi làm nó tỉnh giấc..ú ở cầm điện thoại lên nghe
"Aa...L..ô.."
"Trời ơi! Giờ này mà vẫn còn cái giọng ngái ngủ đấy nữa... dậy nhanh sắp vào lớp rồi"
Đó là cuộc gọi từ Linh.
"Hả..." Nó văng điện thoại luống cuống chuẩn bị quần áo, sách vở....Chạy hộc mạng đến trường, vừa chạy mồm vừa nhồm nhoài gặm cái bánh mì...đến cửa giảng đường hai tay chống vào đầu gối thở dốc, vừa ngẩng mặt lên thì nó trố mắt nhìn. Linh đang ngồi ngay hàng đầu mỉm cười với nó:
"Quân ngồi đây! Tớ dành chỗ cho cậu đấy!"
Các ánh mắt chung quanh lại đổ dồn vào nó y hệt như lần trước, một cái thằng như nó lại được người con gái xinh đẹp như Linh để ý, dành chỗ cho đúng là lạ đời. Nó gượng cười và bỏ đi hết những cái nhìn xung quanh tiến vào ngồi cạnh Linh, mặt đỏ ửng lên, tay gãi đầu:
"Cảm..cảm ơn cậu nhé!"
Cứ như vậy các giờ học, buổi học mau chóng trôi qua.
***
Mới vậy mà đã được 3 tháng kể từ lần đầu nó và Linh gặp nhau, 3 tháng cũng là khoảng thời gian nó thầm yêu Linh nhưng nó chẳng dám thể hiện, chỉ đơn giản vì nó nghèo. Bên ngoài nó và Linh là 2 người bạn thân thiết, gắn bó... Còn về học tập nó vẫn tiếp đà từ cấp 3 - là một sinh viên ưu tú của trường, đặc biệt là bộ môn Toán nó học rất tốt, nó có khả năng tính toán, thống kê số liệu nhanh đến mức giảng viên cũng phải ngỡ ngàng. Nó khiến cho nhiều người trong lớp, trong trường bằng mặt nhưng không bằng lòng vì nó luôn được các giảng viên ưu ái... Và đương nhiên nó cũng giúp đỡ được Linh nhiều trong việc học tập.
Thỉnh thoảng Linh lại qua phòng trọ của nó nhờ giảng giúp nhiều bài mà Linh không hiểu.
Một buổi tối, Linh gọi cho nó.
"Alô"
"Quân à! Cậu có ở phòng trọ không ? Tớ qua nhé!"
"Tớ có! Bài tập hả Linh?"
Linh tắt máy ngay lập tức, chỉ vài phút sau Linh đã tới, mở cửa cho Linh...vẫn là hình ảnh Linh như mọi khi nhưng có cái gì đó biểu hiện không rõ ràng lắm, nó có cảm giác như Linh đang lo lắng về điều gì...
"Linh à! Cậu vào đi."
"Tớ...tớ..."- Linh lặng lẽ bước vào phòng và ấp úng.
"Cậu có chuyện gì à? Cậu kể tớ nghe đi!!!"
"Chỉ là...là..."
"Là sao...Cậu cứ nói đi tớ giữ bí mật cho! Biết đâu cậu nói tớ lại giúp được cậu"
"Cậu phải giúp tớ nhé...!"
"Tớ hứa"
"Cậu hãy yêu tớ được không... Tớ thấy thích Quân ngay từ khi mới gặp lần đầu... - Linh ngập ngừng - Lâu nay tớ không dám nói là vì tớ sợ ảnh hưởng tới việc học của cậu, nhưng giờ tớ không thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa... Cả ngày hôm nay tớ đã nghĩ rất nhiều nên bây giờ mới đánh liều nói với cậu!" - Mặt Linh đỏ bừng.
... – Nó Đứng im như trời trồng.
"Tớ yêu cậu! Cậu nghe rõ chưa?"
Nó đơ người lại như bị hóa đá
"Cậu yêu tớ không Quân?"- Câu nói của Linh như phát ra từ đáy lòng... Linh giương đôi mắt to đen láy nhìn nó như chờ đợi.
"Tớ không xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn là thằng nhà quê, tớ đâu có gì! Cậu là cô gái tốt nên sẽ có nhiều người ngoài kia sẵn sàng yêu cậu ... "
"Nhưng tớ yêu cậu! Quân! Cậu trả lời tớ được không? Cậu có chút tinh cảm nào dành cho tớ không?"
"Yêu tớ cậu sẽ chỉ khổ thôi! Cậu hãy tìm một ai khác được không?"
"Không... tớ không cần biết! Cậu... có yêu tớ không... Cậu trả lời đi...!" – Linh nói trong tiếng nghẹn ngào, hai khóe mắt linh hoen đỏ từ khi nào giờ đã khẽ rơi những giọt nước mắt
"Tớ...yêu Linh! Nhưng tớ không xứng với người con gái như Linh, những người con trai ngoài kia hơn tớ về mọi mặt" – Nó nói mà gần như hét...
"Vậy xin Quân đừng nói lời nào nữa" – Linh ôm chầm lấy nó, tựa vào ngực nó và khóc.
"Em...không cần gì từ anh! Ngoài tình cảm!"
Nó nghẹn lòng vì tình cảm của Linh dành cho nó mà nó không hề hay biết. Nó yêu Linh nhưng lâu nay nó không dám nói ra. Nó tưởng như không bao giờ có cơ hội để nói. Nó tự biết thân phận của mình, nó nghĩ nó không xứng đáng với người con gái đẹp về mọi mặt như Linh...nhưng bây giờ đôi tay nó như bị con tim điều khiển bởi bao nhiêu tình cảm bị dồn nén, tự nhốt bấy lâu nay. Nó dang đôi tay ôm lấy Linh...lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận được tình yêu...mặc dù những lo toan vẫn còn nặng trĩu...
***
Chuyện nó và Linh yêu nhau làm tất cả mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên, đặc biệt là một cô gái như Linh lại yêu một thằng khố rách áo ôm như nó.
"Nó có cái quái gì mà Linh lại yêu nó..."- Đó là câu hỏi mà nhiều bạn của Linh tự đặt ra.
Nó loáng thoáng nghe từ những đứa bạn trong lớp, nó thực sự thấy xấu hổ, nó chẳng thể nói lại hay phản ứng, mọi người nói đâu có sai! Linh chắc hẳn cũng biết nhưng cô chẳng thèm bận tâm.
Linh luôn quan tâm nó, yêu nó, chẳng đòi hỏi ở nó điều gì. Nó tin rằng sau này khi ra trường nó sẽ tìm được công việc ổn định, có thể ngẩng mặt lên và dành mọi điều tốt đẹp nhất cho Linh... Nhưng đây mới là năm thứ nhất, còn hơn 3 năm nữa nó mới có thể thực hiện cái giấc mơ đó, liệu Linh có còn bên nó, còn yêu nó như bây giờ, lòng nó như bị cào xé!
Nó sợ ngay ngày mai thôi Linh sẽ không còn yêu nó thì xung quanh nó nơi này sẽ không còn một ai thân thiết, không người thân, không bạn bè và không....Mới nghĩ đến đó nó đã thấy chạnh lòng. Nó sẽ đi tìm một công việc có thể làm thêm ngoài giờ học để có thể kiếm được tiền! Để không còn phải phụ thuộc vào khoản tiền mà mẹ nó gửi lên từ quê nữa.
"Cô lên! Cố lên!" Nó lẩm bẩm như đầy quyết tâm.
Nhưng tìm một công việc phù hợp không phải là dễ, nó hỏi xin việc bưng bê trong các quán ăn, nhà hàng nhưng nơi đâu cũng cần làm vào buổi sáng, nó phải đi học nên không thể làm được, còn những công việc khác thì nó đâu có kinh nghiệm mà làm, tìm việc không đơn giản như nó nghĩ. Giá như có người giúp đỡ nó trong chuyện này. "Hay là nhờ Linh, Linh là người ở đây chắc chắn sẽ giúp được nó." Nhưng mà...không...nó sẽ không nhờ Linh...sẽ xấu hổ lắm. Linh giúp nó bao nhiêu chuyện rồi chẳng nhẽ đến chuyện này cũng nhờ Linh giúp.
"Thôi bao giờ kiếm được việc thì cho Linh biết sau" – Nó lẩm bẩm nói một mình.
"À đúng rồi! thằng Mạnh, nó cũng là người ở đây, nó hay nhờ mình giải hộ bài, các giờ kiểm tra mình cũng thường nhắc cho nó, nó sẽ giúp mình chăng?" - như là phát hiện ra điều gì to lớn, nó mừng rỡ mà muốn ngày mai mau đến để nó có thể gặp và nhờ Mạnh!
Biết Mạnh là đứa hay đi học sớm hôm nay nó đến trường thật sớm để có thể nói chuyện riêng với Mạnh mà không ai biết, chạy thật nhanh đến trường nó thấy Mạnh đang ngồi ghế đá hút thuốc, nó chạy lại gần:
"Hôm nay cậu đi học sớm thế ?"
"Ừ! Hôm nào chả thế đi sớm ngồi hút thuốc chứ đi muộn mà ngồi hút thì giảng viên bắt chết"- Nói dứt câu Mạnh lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi sâu khiến đầu thuốc cháy lên đỏ lừ.
"Tớ nhờ cậu việc này được không? Chắc cậu giúp được tớ"- Nó e ngại nói.
"Cứ nói đê! Phải biết chuyện gì thằng này mới giúp được chứ. Giờ bảo giúp được xong cậu bảo tớ đi đưa thuốc phiện hộ để tờ chết à!" – Mạnh cười, nó ngạc nhiên vì câu nói của Mạnh.
"Không..không tớ.. định nhờ cậu tìm hộ tớ việc làm vào buổi tối thôi... tại ở đây tớ chẳng quen ai với lại cậu là người ở đây chắc cậu giúp được nên tớ mới nhờ tới cậu.."
"Thì cái Linh nó cũng là người ở đây sao cậu không nhờ nó ấy" –Mạnh cười nhếch mép như đá đểu nó.
"Nhiều cái nó khó cậu à! Cậu giúp tớ được không?. Tớ đi xin việc mà ở đâu cũng không nhận người làm buổi tối."
"Cũng có đấy nhưng việc này không biết cậu làm nổi không... việc này phải kín"- Mạnh nói giọng như chuyện hệ trọng lắm.
"Việc gì? Cậu nói đi"
"Trông sới...nghĩa là cậu chỉ việc ngồi quán nước gần xới để ý nhưng người xung quanh, trông chừng xem có người lạ hay công an quanh quẩn, lởn vởn không... Nếu có gì lạ thì thông báo cho tớ là được" – Mạnh nói nhỏ nhưng có vẻ rất nghiêm túc, những câu nói của Mạnh làm nó đờ người. Nó nghĩ Manh là một dân giang hồ thực sự. Bề ngoài Mạnh là đứa ít nói, quần áo, đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt, mồm luôn ngoe nguẩy ngậm điếu thuốc, nó nghĩ Mạnh là một công tử nhà giàu ăn chơi chứ không ngờ Mạnh lại là một con bạc.
"Tớ...tớ không dám đâu.. nhỡ có chuyện gì thì..." nó run sợ nói
"Chuyện gì là chuyện gì? Công việc nhẹ nhàng chỉ việc ngồi uống trà đá với Alô thôi mà cũng sợ. Chẳng qua là có thằng làm chân trông sới vừa mới nghỉ nên mới có chỗ, không thì chẳng lấy đâu ra mà có việc dễ kiếm tiền thế, lương 200k/đêm từ 8h tối đến 4 giờ sáng. Chừng ấy đủ cho thằng như câu tiêu nhòe!"
Đúng là công việc này là phạm pháp, có nhiều tiềm ẩn những 200k/đêm mà chỉ việc ngồi uống nước và quan sát thì đúng là quá cuốn hút nó, số tiền ấy nó có thể chi tiêu cho nhiều thứ mà không cần tiền trợ cấp từ mẹ nó nữa... nhưng...nhưng... " - Nó đăm chiêu suy nghĩ!
"Thế là có làm không để còn biết, cậu không làm thì cũng có người khác làm thôi tớ đâu có nhất thiết... Cậu đang nhờ tớ chứ có phải tớ nhờ cậu đâu!" – Giọng Mạnh cứng rắn làm nó quyết định trong thoáng chốc. "Không làm thì có người làm mất, lúc đấy tiếc cũng không kịp" - Nó nghĩ.
"Được! Thế bao giờ bắt đầu làm hả cậu?"
"Tối nay tầm 7h30 ra quán nước đầu ngõ 4 – Nguyễn Trãi xong alô tớ ra luôn, còn nhiều điều phải dặn cậu, số điện thoại tớ đây cậu nháy sang để tớ lưu, số lạ là tớ không nghe đâu"
Nó nhanh chóng ấn phím và nháy sang số của Mạnh.
"Tớ nháy rồi đấy ! Cảm ơn cậu nhiều nhé!"
"Ừ! Nhưng nhớ là phải giữ kín đấy, không nói với bất kì ai, cậu để lộ là sẽ có nhiều chuyện xảy ra với cậu đấy" - Giọng Mạnh hùng hồn.
"Ừ ừ tớ biết rồi! Tớ không để ai biết đâu"
"Ừ! Liệu liệu mà tính".
"Cảm ơn cậu nhiều nhé! Tớ lên lớp trước đây, chào cậu!"
"Ừ tối gặp lại" – Mạnh lại cười nhếch mép.
Ngồi trong giờ học mà đầu óc nó cứ để đâu đâu, nó không biết việc nó vừa làm là đúng hay sai nữa, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì... Nhưng nó cần tiền, nó không sống như thế này mãi được. Đến khi Linh vỗ vai nó thì nó mới ngớ người:
"Này này!Tình yêu! Sao mặt đờ ra thế, nói chuyện chả thèm nói lại...?" - Giọng Linh trách móc và khuôn mặt tỏ ra khó hiểu.
"Tại...tại anh hôm qua ngủ muộn nên hôm nay hơi mệt ý mà." – Nó cười ngượng.
"Hôm qua em nhắn tin với anh đến 10h anh đã ngủ rồi còn đâu." - Khuôn mặt Linh càng tỏ ra khó hiểu..
"Nửa đêm anh mới bị mất giấc." – Nó vẫn cố gượng cười.
"À à ... hay là nói dối mà thật ra thì bận đi chơi với em nào?" – Linh cười cười trêu chọc.
"Không không, anh bị mất ngủ thật" – Nó đỏ mặt làm Linh cười phá lên trong giảng đường khiến mọi người xung quanh phải nhìn vào cả hai người.
"Đúng thật là ngốc! Ngốc vừa thôi chứ " – Linh cười khúc khích.
"Thôi thôi suỵt suỵt mọi người đang nhìn em kia kìa..." - Nó khẽ nói thầm thì.
"Không phải đâu... Mọi người cười anh ngốc đấy .."
Nó ngượng ngùng câm như hến. Khả năng " hùng biện" của nó kém quá, nó đưa mắt nhìn Linh cười.
"Em cười xinh lắm!"
***
Đúng 7h30 nó có mặt tại quán nước Mạnh bảo, sau cú điện thoại Mạnh chỉ sau ít phút Mạnh đã có mặt. Qua vài câu chào hỏi xã giao ban đầu cả 2 bắt đầu đi vào vấn đề chính, Mạnh giải thích rõ ràng công việc của nó, đây là sới bạc của ông anh mà Mạnh quen biết trong xã hội mở và Mạnh cũng tham gia đánh bạc. Mạnh tường tận chỉ nhà, các thức hoạt động của công việc trong sới cho nó biết và dặn dò nó cẩn thận.
Cả đêm đó nó ngồi tại quán nước đầu ngõ cách "trụ sở" tầm 50m, theo lời Mạnh nói thì cả quán nước này mở ra cũng là người quen của chủ xới để cho các tay trông xới nó tiện canh, ngoài nó ra còn có 4 người khác làm công việc này và mỗi người một chốt. Mắt nó luôn lia lác đảo khu vực xung quanh xem có gì khác thường không. Linh nhắn tin đến thì nó nhắn lại với nội dung "Anh hôm nay hơi mệt anh ngủ trước nhé, mai ra lớp mình nói chuyện sau".
Cứ thế cuối cùng cũng hết thời gian hoạt động, một người đàn ông tiến đến quán nước ngồi cạnh nó.
"Mày là Quân bạn của thằng Mạnh đúng không?"
"Đây là tiền công anh đưa trước cho mày một tháng, nên nhớ phải làm đều, nghỉ việc gấp cũng phải báo trước và không để ai biết" – Người đàn ông nhấn mạnh và đưa xấp tiền cho nó, không quên dặn thêm "Mày nhớ giữ kín đấy, làm tốt tụi anh không để mày thiệt đâu! Xong việc hôm nay rồi mày về được rồi, về mà nghỉ ngơi đi"
"Vâng! Em cảm ơn anh"
Người đàn ông lạnh lùng đi bộ vào phía trong ngõ. Nó cầm xấp tiền trong tay, tay nó run run lên vì từ bé đến lớn nó chưa bao giờ cầm nhiều tiền thế này. Nó đếm...1tr...2tr...5tr...6tr nó thấy vui như muốn điên lên, đúng là đồng tiền có sức cám dỗ. Nó cất tiền cẩn thận, nhét sâu vào trong túi quần, tay đút vào túi và giữ chặt...
Những ngày tiếp theo cũng như vậy, đêm nó đi "làm" còn ngày nó ra lớp với bộ dạng mệt mỏi,gật gù trong giờ, Linh hỏi han nó cũng chẳng hề nói là nó đi đâu làm gì. nó chỉ vẽ lý do là gần đây nó không được khỏe, ậm ừ cho xong chuyện. Nó và Linh dần dần xa nhau vì ngày đi học thì nó như vậy còn tối về thì lao đầu ngay đi trông sới thời gian đâu mà trò chuyện, gọi điện, hò hẹn với Linh nữa ...
Trước đây nó luôn sợ một ngày nào đó Linh lạnh nhạt với nó nhưng giờ nó không ngờ nó là người làm như vậy với Linh. Nó đâu có để ý đến Linh như trước nữa, Linh không còn cười như xưa, nụ cười mà trước đây nó đã từng nhận xét "nụ cười rạng rỡ có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai" Linh thực sự buồn... buồn vì nó .. nó đang xa dần Linh. Linh không biết làm cách nào để cho nó có thể trở lại như xưa. Linh hỏi nó đâu có nói, gặng hỏi thì nó tỏ ra khó chịu và...và dù có chuyện gì thì nó cũng phải nói cho Linh nghe, cho Linh hiểu chứ ... nó làm Linh thất vọng.
Còn về nó thì nó nghĩ giờ phải làm mà kiếm tiền, mà ngẩng cao đầu sống, không ai dám giễu cợt tình yêu của nó nữa, không còn là "đỉa bò chân hạc" nó sẽ kiếm tiền để tự chi trả cho cuộc sống của mình ở trên này, mẹ nó không còn vất vả nữa.
Thấm thoát thời gian trôi qua nó ngập trong giấc mộng kiếm tiền, đồng tiền làm mờ mắt nó. Giờ nó không còn là một thằng trông sới nữa mà là một con bạc...
Với khả năng tính toán, thống kê và sự nhanhnhẹn nó đã được tiến cử làm con bạc bịp đánh thuê cho chủ sới, mọi thể loại đánh bạc ngoài sự đỏ đen còn có cả xác suất và với trò Roulette thì nó là một nhân tài. Nó không còn để ý gì xung quanh nữa...kể cả Linh.
Nếu trước thì thỉnh thoảng vẫn vẫn nhắn tin, gọi điện cho Linh thì bây giờ thì dừng hẳn, Linh gọi toàn vào lúc nó đang "bận" nên nó thay luôn sim. Nó thường xuyên nghỉ học không lý do, ngủ khách sạn... Con người nó đã thay đổi hoàn. Giờ nó không còn là thằng nhà quê bước chân lên thành phố với "chiếc áo trắng ngả mầu, chiếc quần vải, đôi dép quai hậu cũ nát" nữa rồi mà bây giờ nó như một tay chơi có hạng.
Hôm nay nó tới bưu điện gửi hơn nửa số tiền nó kiếm được từ việc đánh bạc về cho gia đình ở quê với nội dung "Đây là số tiền do con đạt thành tích tốt trong kì học nên nhà trường thưởng! Bố mẹ dùng số tiền để sửa sang nhà cửa và lo cho các em nhé!", còn số còn lại nó để làm "vốn".
Vừa bước ra ngoài cửa bưu điện nó ngỡ ngàng, giật mình khi nhìn thấy Linh, Linh ngồi sau một chàng trai bóng bảy trên chiếc xe máy, mái tóc thường búi cao nay đã xõa ra và bay phấp phới trong gió, nó như con thú điên, cơn tức giận bùng lên trong nó, nó cất tiếng gọi như dồn tất cả sức lực
"Linhhhhhh..."
Linh ngoái đầu lại nhìn nó với ánh mắt buồn rồi quay đi, có vẻ gì đó u buồn từ đôi mắt của Linh mà nó không thể diễn tả được. Người nó ngẩn ngơ như không có hồn, nó không ngờ Linh lại làm như vậy với nó. Nó tức giận đến tột cùng, lên chiếc xe máy nó phi thẳng về xóm trọ để lấy chút đồ mang ra nơi phòng trọ mới tiện nghi hơn, 2 tháng nay nó đã không đặt chân trở về nơi này, mở cửa phòng ra, bày trước mắt nó là hàng chục lá thư nằm dưới đất, ngay sát cửa chắc là do ai đó đã nhét qua khe cửa.
Cầm những lá thư lên nó đọc người như chết lặng, cái cảm giác này còn hơn cả khi thấy Linh đi cùng một người khác, nó cầm đọc lá thư này sang lá thư khác và... tất cả đều là thư của Linh gửi cho nó...
"Anh đi đâu vậy? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Sao anh không đi học? Không cả về nhà nữa... anh giấu em điều gì à?"...
"Em không thể liên lạc được với anh... Em xin anh... anh đừng giấu em... Em đã làm sai gì??? Em xin lỗi..."
"Anh đang ở đâu! Sao anh lại đối xử với em như thế này...đừng xa em...em yêu anh...đừng bỏ em.."...
Nó đọc thư, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nó đã khóc, nó đã làm người yêu nó phải khổ, phải buồn vì nó. Nghẹn ngào lau nước mắt nó vào nhà bác chủ phòng trọ ra trả tiền thuê phòng xong xuôi thì bác nói:
"Dạo này mày đi đâu thế Quân! Không cả về đây nữa! Thời gian trước con bé Linh tối nào cũng ngồi đợi mày trước cửa phòng, nó khóc nhiều lắm, nó còn hỏi bác xem mày đi đâu, mày đúng là độc ác với con bé."
Hình như có cái gì gõ vào đầu nó, vào tâm can nó. Hình như bao lâu nay nó chìm trong một giấc ngủ dài mà quên đi hết hiện tại, quên hết cả hạnh phúc thật sự của nó rồi. Linh yêu một người con trai khác quan tâm Linh, yêu thương Linh và không khiến Linh phải buồn, phải khóc là đương nhiên.
Nó xách đồ đạc để lên xe và phóng thẳng ra đường.
Giờ nó không còn cơ hội chuộc lại những lỗi lầm của của mình được nữa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)