Social Icons

Pages

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

Yêu một cô gái không giỏi bày tỏ...

Thực ra tình yêu cũng giống như một trò chơi trốn tìm vậy, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc có lúc không. Nhìn thấy nó rồi mà em không biết nắm bắt và giữ chặt lấy thì có thể sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu. Đánh mất tình yêu vì sự lạnh lùng và những thương tổn trước đó, liệu có đáng không?

Anh yêu em - cô gái không giỏi bày tỏ...

...Là khi yêu anh mà em chẳng dám nói

...Là nỗi buồn em chẳng bao giờ chịu giãi bày để anh cùng sẻ chia

...Là những cuộc trò chuyện ngập ngừng không nên câu

...Là khoảng không im lặng của buổi gặp gỡ

Vì em là cô nàng chẳng giỏi bộc lộ tình cảm!



Em yêu thương người ta nhưng lại thể hiện tình yêu đó bằng sự thờ ơ, lạnh nhạt. Rõ ràng là muốn có mà lại tỏ ra bất cần, rất thích nhưng tỏ ra hờ hững. Em trải qua nhiều thương tổn, vấp phải nhiều lừa dối, để giờ đây em chẳng dám trao tình cảm cho ai. Loay hoay trong tình yêu của chính mình, em lười không muốn nhớ lại cách yêu thương!

Cuộc sống tàn nhẫn với em như vậy đấy. Hôm nay là yêu thương ngọt ngào, ngày mai đã là chia lìa đắng cay rồi! Anh biết em đã phải chịu nhiều đau khổ, anh hiểu em đã khó khăn như thế nào để vượt qua. Em sợ phản bội, sợ rời xa. Nhưng như vậy không có nghĩa là em có quyền hờ hững. Em đang tự đẩy những người yêu thương mình ra xa đấy, biết không? Em cứ sống thế này cho đến bao giờ?



Thực ra tình yêu cũng giống như một trò chơi trốn tìm vậy, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc có lúc không. Nhìn thấy nó rồi mà em không biết nắm bắt và giữ chặt lấy thì có thể sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu. Đánh mất tình yêu vì sự lạnh lùng và những thương tổn trước đó, liệu có đáng không?

Em ngốc lắm... Đừng bao giờ nói với anh là không có ai hiểu em, là em thấy cô đơn lạc lõng. Vì em đã có anh...

Đúng, anh yêu em. Nhưng anh không dám chắc mình có đủ kiên nhẫn để mãi chờ đợi sự ấm áp, ngọt ngào. Vậy nên hãy thay đổi đi, đập tan lớp băng lạnh giá rồi...đến bên anh, và nói yêu anh, em làm được chứ?

Hoàng Xuân Anh - Guu.vn




Read more: http://guu.vn/permalink/7y734rmrtKUGR.html#ixzz3q2JaAOLS

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

Này, các cô gái chàng trai, sống chậm lại một chút đi...


Này các cô gái, chàng trai, tắt facebook, đặt điện thoại xuống, rời bàn phím điện tử, gập máy tính, từ chôi vài cuộc chơi rong ruổi rồi mình sống chậm lại một chút. Đừng, đừng mộng mị, mê muội. Đừng, đừng vô tâm, lãng quên. Hạnh phúc nơi nào xa xôi? Niềm vui nơi nào tít tắp?

Bạn có phải là người tối ngày khóa mình trong bốn bức tường, gặm nhấm buồn khổ và giết thời gian một cách vô nghĩa bên chiếc điện thoại hằng tiếng, hằng giờ, chỉ để, chỉ để theo dõi đều đặn từng tập phim, đọc vài tập truyện, chơi đến nóng máy vài ba trò điện tử, đắm mình mơ mộng kiếm tìm vài cái áo, đôi giày hợp mốt, nói chuyện tán gẫu than phiền đủ thứ với dăm ba người bạn, lặng người thả hồn lướt facebook nhiều giờ dài lâu?

Bạn có phải là người tối ngày lên lịch ra ngoài gặp gỡ, xem phim, ăn uống bên bè bạn? Dắt xe lang thang dưới lòng thành phố rong ruổi nhiều giờ rồi trở về? Buồn khổ đôi khi cất giấu, đội khi hằn học vô cớ với vài người xung quanh, hiếm hoi thì mang tâm sự cho vài đứa bạn chí cốt, khóa tim mình và giữ khoảng cách vô hình với những người yêu thương kề cận?


Bạn đã từng có những ngày rời khỏi nhà, số lần chạm mặt bố mẹ chưa đếm đủ bàn tay, chỉ biết là đi rồi trở về, khoảng cách nối dài khoảng cách khi sự gặp gỡ giữa con trẻ trong nhà và bố mẹ chỉ còn là bản năng và thói quen?

Vẫn biết tuổi trẻ được quyền vùng vẫy nhưng chẳng có nghĩa là được thỏa mình vô tâm.

Cuộc vui tàn, niềm vui chóng vánh bỗng trở về cát bui phù du. Thời gian vẫn trôi vô nghĩa, con người vẫn hằn học than trách cuộc đời, vẫn không thôi thắc mắc lẽ đời bất công? Mà chẳng bao giờ chịu nhận ra chính mình mới chính là người tối ngày guồng chạy theo những thứ vô nghĩa không tên, mù quáng xây đắp 2 từ ''thanh xuân'' đáng giá?


Niềm hạnh phúc nơi nào xa xôi? Nềm vui nơi nào tít tắp? Kim chỉ nam châm cuộc đời của mình là gì? Ai là người cần ở bên kề cận? Đâu là điều xứng đáng được đắp vun ấp ủ?

Chậm lại, chậm lại chút thôi. Lắng lòng mình rồi nhìn lại!

Một ngày không điện thoại, không rời nhà. Vào bếp nấu món mình thích, đọc cuốn sách đang còn dở dang nửa chừng, cùng mẹ xem một bộ phim, gạch những đầu dòng đầu tiên cho những dự định ấp ủ. Sáng mai thức giấc, mỉm cười vươn mình quyết tâm, từng chút cố gắng, từng chút nỗ lực, niềm vui nhỏ bé rót vào lòng những giọt chứa chan.

Bỗng nhận ra... Thanh xuân đích thực là vậy!

Ngô Bảo Thoa

Giới thiệu tác giả

Ngô Bảo Thoa - CTV Guu
"Em gánh vác cả thế giới đằng đẵng những âu lo" - Ha Long

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Lớn rồi, dũng cảm lên! Hãy đứng dậy và dừng ngay việc sống ảo!


Có những ngày, tưởng như rơi vào tột cùng của bế tắc, chỉ biết lang thang trên mạng, kéo tới kéo lui danh sách bạn bè, cũng không thấy một người để nói chuyện nhỏ to. Lên mạng, chẳng làm gì chỉ để ngắm nhìn 1 cái ních sáng, để hoang hoải, nó sáng vì 1 ai. Để đắm chìm trong những câu chuyện xa lạ. Để tổn thương, à người ta vẫn nói chuyện với nhau, trừ mình. Lên mạng, dạo một vòng cũng chẳng biết dừng chân nơi nào, thấy mình lạc lõng ngay cả trong cái thế giới ảo này. Bật rồi lại tắt, chỉ mình ta với ta!

Thành phố vốn đã buồn sao mưa chợt giăng lối. Lòng đã chẳng vui sao gió lạnh đã ùa về. Chợt hoang hoải, rồi chợt cô đơn. Cuộc sống tấp nập quá sao chẳng tìm ra 1 chốn của riêng mình!

Thế gian vốn đã thật lạ lùng. Con người cứ quen mà lạ. Vốn dĩ có những người ta thương bằng cả sinh mạng, vậy mà đôi khi hoang mang vẫn thật khó để mở lời. Câu chuyện còn chưa kịp buông đã vội nén vào trong!

Có những ngày, tưởng như rơi vào tột cùng của bế tắc, chỉ biết lang thang trên mạng, kéo tới kéo lui danh sách bạn bè, cũng không thấy một người để nói chuyện nhỏ to. Lên mạng, chẳng làm gì chỉ để ngắm nhìn 1 cái ních sáng, để hoang hoải, nó sáng vì 1 ai. Để đắm chìm trong những câu chuyện xa lạ. Để tổn thương, à người ta vẫn nói chuyện với nhau, trừ mình. Lên mạng, dạo một vòng cũng chẳng biết dừng chân nơi nào, thấy mình lạc lõng ngay cả trong cái thế giới ảo này. Bật rồi lại tắt, chỉ mình ta với ta!

Thế giới bận rộn quá làm người ta xa nhau, thế giới ảo tưởng quá khiến người ta sợ nhau, thế giới ồn ào quá nên người ta trở nên nhỏ bé. Mỗi người tự chôn vùi trong nỗi cô đơn, nỗi đau của riêng mình.


Thế giới ảo, thế giới mà người ta vẫn giữ như liều thuốc giảm đau. Ở thế giới ấy... ta thỏa sức viết, thỏa sức khóc lóc và kêu than. Ta tưởng đó là thế giới của riêng ta, đầy màu sắc, đầy sự thú vị. Rồi ta lấn sâu, thật sâu vào đó nhưng cuối cùng nhận về chẳng là gì cả. Chỉ thấy cô đơn hơn. Cô đơn ngay chính thứ từng khiến ta cảm thấy ấm áp, thấy được sẻ chia... cô đơn ở thứ ta vẽ ra để an ủi chính mình!

Càng dựa dẫm vào thế giới ấy, ta lại càng thấy mình lạc lõng giữa thực tại. Những nỗi buồn, nỗi cô đơn ngày hôm nay, chính là do ta đã buộc mình vào đó, chứ không phải là do người nào cả. Không phải do bạn bè xa lánh, không phải do người đó vô tâm...mà do ta suy nghĩ quá nhiều.

Cứ mãi lí do, cứ mặc định nỗi cô độc vào người, cứ bó gọn cái suy nghĩ ta chẳng có ai để dãi bày...để cố tìm kiếm những thứ quá đỗi xa vời.Thử 1 lần mở lòng mình ra xem, cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp. Hãy tự làm chủ lấy bản thân mình.Đừng phụ thuộc vào bất cứ điều gì để rồi vô tình mất đi 1 vài thứ.Mất đi cái nhìn lạc quan. Mất đi bạn bè ảo. Mà bản thân ta nào có vui hơn!

Mạng xã hội vốn dĩ đã là con dao 2 lưỡi, đưa người ta đến với nhau được thì cũng có thể khiến người ta xa nhau được, theo cái cách thật phũ phàng. Bỗng một ngày tâm trạng, đăng cả chục cái stt bi lụy. Người thân thiết sẽ ib hỏi bạn sao thế, người quen biết thì sì sào bàn tán, nó bị điên à. Vài người còn lại, sẽ chẳng tiếc mà buông vài lời cay độc rồi cho bạn out ra khỏi danh sách bạn bè vì " không vừa mắt ". Và thế là nỗi buồn lại kéo tới!?

Không sao đâu, hủy kết bạn với nhau đôi khi lại tốt. Không cần phải cứ lên mạng là phải nhìn thấy mặt nhau, tay lướt qua mà lòng khó chịu, lướt đi lướt lại vài vòng vẫn là nó.

Hủy kết bạn rồi, chẳng cần phải nhìn mặt nhau nữa, có khi lại bớt gét. Đôi khi tò mò lại tìm rồi lén vào xem mà ngậm ngùi. Cảm giác đó có khi lại dễ chịu hơn.

Bị hủy kết bạn thì sao, biết là buồn lắm nhưng cũng cố mà nén chịu, có tủi thân, có chạnh lòng thì đã sao. Nghĩ thoáng 1 chút, để tốt cho người, tốt cho mình.

Sống ở đời có cái gì là trọn vẹn đâu, vui hay buồn có chăng là ở việc bạn kì vọng vào nó bao nhiêu. Cứ nhẹ nhàng mà sống, mà yêu thương, mà hồn nhiên...có khi lại bình yên.

Cuộc sống vốn đã không trọn ven!

Thôi thì sống thật với bản thân, để đau thật, tổn thương thật, mất mát thật và mạnh mẽ thật!

Tắt máy tính đi thôi, bước ra phố xá, mỉm cười với những người xung quanh, về nhà nấu lấy bữa cơm thật ngon thay vì úp tạm gói mỳ. Mở tủ ra, chỉnh chu, xinh đẹp, rủ rê bạn bè hay tự ta đưa mình dạo phố, biết đâu lại gặp "một nửa" ở trên đường...

Lớn rồi, dũng cảm lên!

Hòai Lý Đặng

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Em, anh và cô ấy...

 Em và cô ấy cuối cùng cũng có một mảnh tình như nhau cả. Cùng thở chung bầu trời cùng suy nghĩ về những đậm sâu anh đem lại. Em và cô ấy là hai người khác nhau nhưng người sau kẻ trước, người bước đi còn người sẽ ở lại và tiếp tục sau này. Vậy nên em đã thôi cho phép mình nhung nhớ về anh nữa. Vì một nữa tổn thương đã là quá đủ nhiều.

Anh có hạnh phúc không?

- Khi đang trong vòng tay cô ấy mà không phải em.

Anh có vui vẻ không?

- Khi kẻ buồn người vui người thì được yêu thương quá nhiều còn người lại chịu nhiều nhung nhớ một mình ở ngoài đó.

Em, Anh và Cô ấy.

- Cả ba chúng ta điều như nhau chẳng qua chỉ khác trước, sau hay ở lại. Anh chọn người nào cũng thế thôi. Em và cô ấy cuối cùng cũng có một mảnh tình như nhau cả. Cùng thở chung bầu trời cùng suy nghĩ về những đậm sâu anh đem lại. Em và cô ấy là hai người khác nhau nhưng người sau kẻ trước, người bước đi còn người sẽ ở lại và tiếp tục sau này. Vậy nên em đã thôi cho phép mình nhung nhớ về anh nữa. Vì một nữa tổn thương đã là quá đủ nhiều.


Em! Không phải bác sĩ cũng chẳng phải y tá thì làm sao em vá được những vết thương ở tim hay kê toa liều lượng chính xác giúp trái tim của mình. Em! Không phải lực sĩ cũng chẳng phải siêu nhân em tự có đôi chân em đến và đi được. Hôm nay em ngược anh còn...

Cô ấy thì khác cả người lẫn thể xác cô ấy thuộc về anh. Em buộc phải buông tay quay đi trong im lặng. Dặn lòng mình mấy khi được diễn cảnh vỡ tan. Tại sao em lại không khóc than như phim ảnh. Tại sao chỉ phải cười với mệt mỏi trên vai. Cô ấy là người sai thì đóng vai phản diện. Anh là người đê tiện thì đóng vainhân tình. Em là người vô hình chỉ đóng vai quần chúng mặc hai người đóng chính dan díu ở sau lưng. Chuyện tình yêu của em không phải giống tiểu thuyết nó đơn giản đặc biệt chỉ là chuyện tay ba.

Là một người đi qua còn hai người ở lại.

Là một người bật khóc còn hai người cười tươi.

Là một người không vui còn hai người hạnh phúc.

Là một người đôi lúc nhớ hai người hôm nay...


Cảm ơn "Anh" và "Cô ấy" đã để "Em" được thấy mình yếu đuối mong manh nhưng ở sự mong manh vẫn luôn còn mạnh mẽ. Em chọn một lối rẻ cho mình ngày hôm nay. Trao đôi tay ánh mắt niềm tin sự trân trọng. Em không còn hy vọng hay cất giữ yêu thương. Em thương thế là đủ, đủ nhiều để quên đi.

Em, Anh Và Cô ấy đến đây thôi đủ rồi!

Sagittarius1212 

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì hả anh...?

Đau thương thế đủ rồi anh à. Em xót cho mình lắm, khi mà cố sức chạy theo anh trong những ngày tháng ta là của nhau. Anh cứ thế, cứ im lặng trong những lúc em cần giải thích nhất, cứ bận trong những lúc em cần một cái ôm. Giờ xa lắm rồi, chuyện cũ thì nhắc lại làm gì?...

Người ta nói rằng: Đau thương thì quên đi. Trải qua một mối tình, em thật sự không nghĩ đến việc yêu thêm. Em đã quên đi cách yêu. Thế rồi anh đến cho em niềm tin để bắt đầu lại một tâm hồn biết nhớ. Em đã từng rất yêu anh! Cảm giác bây giờ của em, khi xa anh, không phải là hằng ngày đợi tin nhắn, cũng chẳng phải khóc thầm trong đêm nữa. Đó là vì em - vì cuộc sống của em - độc lập. Em quen rồi...

Anh chẳng biết đâu, Có lúc, tim em quặn lại khi em biết rằng em như bóng hình của người đã cũ. Em xót cho anh, hiểu rằng cảm giác không thể quên đi một người, rồi có lúc em nhận ra mình không còn là chính mình nữa khi cứ mãi cố chấp ở bên anh, quên rằng mình cũng cần một hạnh phúc. Là biết mình tổn thương nhưng em chẳng né! Em đã từng rất yêu anh...


Đau thương thế đủ rồi anh à. Em xót cho mình lắm, khi mà cố sức chạy theo anh trong những ngày tháng ta là của nhau. Anh cứ thế, cứ im lặng trong những lúc em cần giải thích nhất, cứ bận trong những lúc em cần một cái ôm. Giờ xa lắm rồi, chuyện cũ thì nhắc lại làm gì?. Câu chuyện bù đắp cho em, câu chuyện làm lại một chuyện tình liệu có thành không?

Em không muốn trách anh, càng không trách sự lựa chọn của chính mình. khi câu chuyện kết thúc thì nó là chuyện cũ rồi, nhắc đến để làm gì. Chỉ bởi vì tình yêu luôn cần sự kiên nhẫn, mà em luôn không thể kiên nhẫn chờ một tin nhắn khi anh bận. Tình yêu cũng cần sự tin tưởng thì em lại không thể tin tưởng anh trong những câu chuyện anh giữ riêng cho mình, để rồi khi mình cãi nhau về một vấn đề, anh luôn im lặng trong vài hôm. Đó không phải cách để thể hiện tình yêu đâu anh...


Tim em không hẳn nguội lạnh, con người ai chẳng thèm được yêu. Em cũng muốn yêu ai đó lắm! Nhưng anh này, đừng!. Hà tất phải nhắc lại làm gì? Cần gì phải đi ngược lại lẽ thường? Khi mà cả hai chúng ta, không ai chắc rằng liệu bắt đầu lại câu chuyện đã cũ thì có lối rẽ khác không? Chuyện chúng ta đã kết thúc rồi..

Cảm ơn anh vì những chuyện đã qua.

Chen

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Không phải cứ nói yêu là sẽ yêu, không phải cứ chờ là sẽ gặp...

Guu.vn - Anh ngồi trước mặt tôi mà cảm giác xa cách tựa như dải ngân hà, chưa hề có được anh ngày nào mà cảm giác như mất đi anh hàng vạn lần rồi. Cũng có lúc tôi nghĩ muốn nói hết lòng mình với anh, nhưng lại sợ, sợ nói ra ngay cả làm bạn với anh cũng không thể nữa. "Anh ấy sẽ không bao giờ biết được rằng có một người yêu anh nhiều như thế, còn tôi, tôi không biết bao giờ có thể quên được anh..."

Hạnh phúc có, hi vọng có và đau đớn, mệt mỏi cũng có, thế mà Tôi vẫn mãi ngốc nghếch đợi chờ một người, một lần, chỉ cần một lần nhìn về phía Tôi. Cũng chỉ tại bởi yêu!

Tôi từng nghe người nói "thích một người quá 4 tháng nghĩa là yêu rồi đấy". Còn tôi... lặng lẽ chờ đợi một người... 3 năm rồi, nó không hẳn là dài nhưng cũng đủ cảm nhận được những đau đớn, tủi hờn, mệt mỏi. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người ta vẫn nói.


Mỗi tối cuối tuần, tại góc quán quen thuộc, với cốc Cafe sữa quen thuộc. Tôi ngồi đây và "Nhớ" về anh. Nơi đây, đã có biết bao kỷ niệm giữa tôi và anh. Có những khi chúng tôi cùng ngồi đây ôn bài, hay đơn giản là nghe một bài hát mà cả hai đều thích, hoặc tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, cùng cười đùa, chọc ghẹo nhau vui vẻ, vô tư, hồn nhiên với tư cách là "bạn thân" của nhau. Nhớ những lúc nhâm nhi cốc Cafe sữa và nghe anh kể về một cô bạn gái cùng lớp đại học mà anh đang thích. Tôi khuấy đều cốc Capuchino với tâm trạng rối bời, cố gắng gượng cười tư vấn cho anh cách chinh phục cô gái ấy. Anh! vẫn cứ mãi vô tư coi tôi là một "quân sư tình yêu" của mình, mà đâu biết trái tim tôi đang vỡ vụn thành từng mảnh.


Có những hôm anh hẹn tôi ra Upstairs, anh im lặng ngồi bên ly coffee, thả hồn theo đoàn tàu đang chạy bên ngoài. Nhìn mắt anh, tôi biết anh đang buồn, anh buồn vì cô gái ấy... Anh đâu biết, thấy anh buồn, anh đau khổ. Tôi cũng buồn, cũng đau nhiều như thế nào... Cảm giác cay đắng, khó chịu, không muốn mất đi nhưng vẫn phải giả vờ như không để tâm.

"lặng lẽ thích người ta, lặng lẽ quan tâm người ta, để rồi cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nhìn người ta ở bên người khác".

Anh ngồi trước mặt tôi mà cảm giác xa cách tựa như dải ngân hà, chưa hề có được anh ngày nào mà cảm giác như mất đi anh hàng vạn lần rồi. Cũng có lúc tôi nghĩ muốn nói hết lòng mình với anh, nhưng lại sợ, sợ nói ra ngay cả làm bạn với anh cũng không thể nữa. Có đôi lúc quá mệt mỏi, tôi muốn bỏ cuộc, anh lại cười với tôi, dịu dàng quan tâm tôi, để rồi tôi lại ôm ấp hi vọng không nỡ buông tay. Nhớ có lần, rất rất lâu anh ấy không có liên lạc với tôi, tôi quyết tâm từ bỏ. Vậy mà, tối thứ 7 đó, anh lại nhắn tin hẹn tôi ra góc quán cũ, tôi ôm điện thoại rồi cười một mình như con ngốc vậy.




Tôi tới quán cũ như đã hẹn, anh vẫn ngồi đó, không phải một mình bên ly cafe đợi tôi, mà cùng với một cô gái nữa. Thấy tôi tới muộn, anh không còn cốc đầu trừng phạt tôi như mọi khi nữa, mà ngồi đó, mỉm cười giới thiệu cô gái ngồi bên cạnh là người yêu anh, tôi nhận ra đó chính là cô gái mà anh thích bấy lâu nay, họ đã chính thức là người yêu của nhau. Tôi gần như chết lặng, cả thế giới dường như sẽ sụp đổ trước mắt tôi. Nhưng tôi vẫn phải vui vẻ, giấu kín đi những đau đớn trong lòng, chúc anh hạnh phúc. Đau khổ nhất khi "yêu thầm" không phải là bỏ đi tình cảm, mà là bản thân không thể từ bỏ.

Hôm nay, cũng như bao ngày khác, Tôi nhớ anh! Tôi tới góc quán quen thuộc của Tôi và anh. Bạn nhân viên hàng ngày vẫn niềm nở, sắp xếp chỗ ngồi quen thuộc mỗi khi thấy chúng tôi đến, cười dịu dàng hỏi "2 cafe sữa như mọi khi đúng không bạn".

Tôi cười: "chỉ một thôi".


Tôi cũng không hiểu nổi mình tại sao lại muốn đến đây. Có lẽ vì tại nơi đây có vị Cafe sữa mà cả tôi và anh đều thích, có bài hát mà anh và tôi hay nghe, có lẽ vì ở đây có rất nhiều kỷ niệm giữa tôi và anh... và có lẽ ở đây có hình bóng của anh.

Giờ đây, khi anh đã có cô ấy ở bên, thời gian anh dành cho đứa bạn thân là Tôi rất ít, thực sự rất ít. Không còn những buổi hẹn hò đi uống Cafe tại góc quán quen thuộc ấy nữa, không còn được chia sẻ những chuyện vui buồn bên nhau nữa vì anh có người khác cùng chia sẻ rùi mà... Có những khi muốn trò chuyện cùng anh nhưng lại không tìm ra lý do. Là bạn thân, nhưng đến cả tấm ảnh tốt nghiệp cũng không có can đảm gọi anh đến chụp chung, là tôi sợ.... Có khi một mình lang thang trên phố vào buổi tối, tôi nhớ... nhớ những lúc lặng lẽ đi bên anh hay vui vẻ ngồi ăn chân gà nướng bên vỉa hè khi đã thấm mệt. Có những khi tôi bắt gặp một hình bóng giống anh, nhưng không phải anh. Có thể, do rất nhớ anh, nên nhìn ai tôi cũng nghĩ đó là anh. Là do tôi cứ mãi ngốc nghếch mơ mộng về anh thôi. Nhưng giờ anh đang ở bên ai đó rùi...

"Anh ấy sẽ không bao giờ biết được rằng có một người yêu anh nhiều như thế, còn tôi, tôi không biết bao giờ có thể quên được anh..."

Thùy Linh - Guu.vn

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Là vì anh mỏi mệt hay vì bận thương bận nhớ người khác...?

Guu.vn - Ai rồi mới yêu cũng sẽ quen với những thứ tiếng yêu thương ngọt ngào, nồng thắm. Đi xa thời gian, người ta dần trở nên chậm yêu thương và xem như những chuyện trước kia là bình thường, họ vô tư hơn, bớt tinh tế đi nhiều, cũng chẳng bận lòng để ý quan tâm nhau nữa.

Ai rồi mới yêu cũng sẽ quen với những thứ tiếng yêu thương ngọt ngào, nồng thắm. Đi xa thời gian, người ta dần trở nên chậm yêu thương và xem như những chuyện trước kia là bình thường; họ vô tư hơn, bớt tinh tế đi nhiều, cũng chẳng bận lòng để ý quan tâm nhau nữa.

Người thương dần thành người lạ, người mình vốn yêu không mang tính cách của hiện tại. Bản thân em lại muốn anh trở về là con người của ngày trước, nhẹ nhàng không cáu gắt, tinh ý hơn... Có phải em đòi hỏi quá không? Những tháng năm làm chúng ta xa cách, anh dần trở nên lạ lắm, một con người em như chưa từng được biết đến.


Anh trở nên hay dỗi, cáu gắt với em, cũng chẳng còn như xưa nữa. Là em sai hay anh bất cần? Vốn dĩ nếu yêu nhau thật sự thì phải có quyết tâm làm điều mình yêu cùng người mình yêu. Bên cạnh anh, em cảm thấy em chẳng còn là em nữa. Chúng ta vô tình trở nên nửa vời khác biệt. Em thành kẻ ngốc, lạc lõng; anh thành người vô tâm, lãnh cảm.

Chẳng qua là không còn yêu hay do cảm xúc từ lâu đã không còn đúng? Cảm xúc của con người thay đổi theo từng giây từng phút, chẳng ai nghĩ kẻ đang yêu người đang quấn quýt lại có kết cục một mình. Bởi lẽ, trong tim đã có một vị trí khác thay lấp vào. Vô hình chung ta biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách khó hiểu và êm thắm. Đáng lí ra tay đã tìm được tay, nhưng bàn tay vững chãi kia đã chẳng thể níu giữ được lâu. Là mỏi mệt hay vì bận thương bận nhớ người ta?


Rồi chúng ta người yêu thành người dưng, thoắt đã biến mất thành một người lạ đã không biết. Vờ như chẳng biết nhau hay em đã chẳng đủ dũng khí để nhìn nhận lại cuộc đời mình đã có một vết hằn sâu như thế? Chỉ có một đôi bàn tay kẻ rắn kẻ mềm rốt cục chẳng có thể chở che nhau hoài được. Con người thật dễ lay động bởi những điều cám dỗ ngoài kia. Em chẳng còn thể vững tin ai và điều gì nữa. Nó hiện rõ trên khuôn mặt của anh, nhăn nhó và hay cáu dỗi hờn. Ngay cả khi đang vui vẻ cùng nhau thì anh lại nhìn đăm chiêu về một hướng xa không điểm tựa. Anh đang nghĩ gì? Là một người chẳng có điểm ưu nào, nhưng em tự nhận thức được anh đang dần đổi thay. Giác quan của người phụ nữ mách bảo rằng con tim thuộc về người khác.

Đã chẳng còn yêu nhưng sao vẫn bên cạnh? Đã chẳng còn cảm xúc sao anh còn bên em? Đừng làm em tổn thương thêm nữa. Em chẳng cần ai bên đời mình nữa, chẳng phải ai cũng chẳng là anh. Đi đi... Làm ơn, đằng kia có người đang chờ...


Em chẳng biết mình là ai, cũng chẳng cần trở thành một người nào đó. Anh như thế, là cảm xúc không còn. Cũng là em, anh chán, tình nhạt, ta tan. Quy luật là thế. Một người thích trông ngóng núi non đi yêu một con ngốc thì kết quả, chỉ còn con ngốc đó ở lại một mình với chuỗi kỉ niệm xa lắc lơ; anh xách ba lô lên và đi tìm miền đất mới, thay đổi cái nhìn về thế giới.

Đàn ông là vậy, khi đã có người phụ nữ bên cạnh mình, tự khắc so sánh với những người khác, đố kị và mong muốn chiếm hữu người hoàn hảo hơn. Vết rạn bắt đầu, vết thương được hình thành. Người con gái ngây thơ chỉ luôn chuốc cho mình những phiền muộn của cuộc đời. Không bận lòng về cuộc sống, thì buồn lòng về tình yêu; nhớ anh như một cái tên không thể quên.

Xin hãy buông tay khi đang còn vương trong chút vui vẻ. Để chúng ta có thể nhẹ lòng khi nhắc tên nhau. Khi nhìn nhận lại cuộc đời, không ngại vì một trang sách đã bẩn. Càng không buồn khi trang ấy nó đáng được xé bỏ đi. Là con gái, đừng quỳ lụy một cuộc tình không đáng đấu tranh!

Nghiêng - Guu.vn

"Dù biết có những thứ lún sâu là sẽ bận lòng; nó vẫn mặc kệ để thói quen lấn át cả lý trí." -

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Thư gửi người-nắm-giữ-hạnh-phúc


Du Phong

Cô ấy thích một tình yêu giản dị,
Không xa hoa, không sóng gió bão bùng.
Cô ấy thích mặc phong phanh giữa gió rét mùa
Đông,
Thích ăn kem bạc hà và thích la cà cùng người
mình yêu trên phố...

Cô ấy thích nghe những bản nhạc không lời xưa
cũ,
Thích cuộn tròn ngủ nướng đến tận trưa...
Cô ấy thích đứng một mình ngắm mưa,
Nhưng cô ấy cũng thích một bàn tay chợt lùa từ
đằng sau ấm áp...

Cô ấy thích cái chạm môi nhẹ nhàng gấp gáp,
Thích vò đầu nghịch tóc rối tung,
Cô ấy thích cái siết tay chẳng chút ngại ngùng,
Khi hai người bước ngang qua con đường đầy xe
cộ...

Cô ấy thích huyên thuyên cả ngày về anh chàng
mình hâm mộ,
Thích xem phim nhưng chốc lát lại ngủ khì.
Cô ấy thích nấu ăn nhưng chẳng học được món
gì,
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì nấu cho người yêu cơm
khê và thịt cháy...

Cô ấy thích chạy lăng xăng đâu đấy,
Đôi lúc nhớ rất nhiều nhưng sẽ chẳng tìm được
cô ấy đâu...
Cũng đừng sốt ruột nếu phải đợi cô ấy lâu,
Cô ấy thích mỗi lần xuất hiện trước mặt người
yêu là một lần mình đẹp nhất...

Cô ấy khi yêu có đôi khi ngốc thật,
Nhưng hãy ở bên, lo cho cô ấy một hạnh phúc đủ
đầy.
Đừng để cô ấy một mình với nỗi buồn sau kẽ
ngón tay,
Đừng để giọt nước mắt rơi trên bờ môi hao gầy,
lạnh giá...

Đừng yêu cô ấy bằng sự hững hờ xa lạ,
Trái tim cô ấy đã vỡ nát một lần rồi...
Cô ấy chỉ cần một vòng tay vừa đủ để ấm thôi,
Đừng giống tôi,
đến rồi đi để rồi suốt đời âm thầm day dứt...
Thật tâm chúc cô ấy và anh một gia đình hạnh
phúc!

Ký tên: Người-để-hạnh-phúc-vuột-mất-khỏi-tầm-
tay

Đừng Tin...



[Nguyễn Trường Phong]


Đừng tin vào lời ai đó nói cuộc đời toàn những chuyện vui

Mưa gió sẽ có lúc trở về theo giấc mơ phủ kín gương mặt người
Bằng cả cơn sấm lòng từ vực sâu muốn ngoi lên gào thét
Bằng trả giá khi đặt cược trái tim vào nơi chỉ chứa đựng hơi thở dài mỏi mệt
Đừng tin ai hết. Thế thôi.


Chúng ta ư? Chỉ là một cơn gió thoảng mà cuộc đời thì như bầu trời rộng lớn - vô định trôi

Yêu thương có thật cũng chỉ là quấn nhau lại trong khoảnh khắc ngày bão tố

Rồi vì một duyên nợ

Mà lại tan đi để bắt đầu cùng ai khác gắn bó số kiếp dài


Người sẽ bắt đầu mở cửa một căn nhà nhỏ đón nắng mai

Có một loài hoa nở vàng cả khu vườn rộng

Ta sẽ trở về mỗi buổi chiều để lánh xa ồn ào của cuộc sống

Cũng ở trong căn nhà, nhưng có một người khác đang đợi bữa cơm yên!


Người - đừng tin khi ai đó nói: cuộc đời chỉ toàn là muộn phiền.

Mà hãy đi và đến với những vùng đất lạ

Người - hãy về lại trong khu vườn mình vào mỗi mùa thay lá

Mỉm cười - nhìn bọn trẻ lớn lên!


Ta sẽ tin rằng cuộc đời là tuần tự của câu chuyện nhớ quên

Nỗi đau có thật thì cũng nhắc mình chịu đựng nấy

Thời thanh xuân theo những hành trình sẽ ra đi như vậy

Cũng sẽ bắt đầu để yêu ai đó thật bình yên!



Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

LẶNG...


Có những người chưa hẳn bị lãng quên,
Họ chỉ ngủ yên ở một miền xa lắm.
Đợi một ngày khi tim mình trống vắng,
Họ bất giác hiện lên rõ nét như ngày nào...

Có những người mang đi hết khát khao,
Mang cả niềm tin đổ vào nơi biển cả.
Cứ tưởng người đi làm trái tim băng giá,
Gặp lại người, tim bỗng hóa cuồng điên...

Có những ngọt ngào chỉ như một thói quen,
Dùng năm tháng êm đềm mong thay đổi...
Đâu có ngờ không sao quên cho nổi,
Chỉ là cố lờ đi cho bớt nặng trong lòng.

Một chuyện buồn tưởng chấm hết là xong,
Nhưng chấm đi chấm lại thành ba chấm...
Có lẽ chẳng cam lòng nên luôn vương vấn,
Đành cứ thế mang theo, tự sống, tự đày mình.
_Du Phong
 

Sample text

Sample Text

Trang Chu

 
Blogger Templates